Tô Ngưng trưng ra dáng vẻ xem kịch vui liếc mắt nhìn Hứa Hàng một cái, sau đó lại tiếp tục mở lời khen Chu Dật không ngớt miệng: "Là đồng nghiệp từng hợp tác chung với Chu Dật, tôi hoàn toàn tán đồng lời nhận xét của bác sĩ Tống, Chu Dật không phải chỉ ưu tú bình thường đâu."
“Đúng không Du Ân?" Tô Ngưng cua qua Du Ân một chút, sau đó lại nói: "Mà đúng rồi, vai chó săn nhỏ mà Chu Dật hợp tác với tôi đó, chẳng phải là Du Ân hỗ trợ tuyển chọn sao."
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Tô Ngưng, Phó Đình Viễn đã đưa mắt nhìn về phía cô quan sát, thật không ngờ cô còn có ơn tri ngộ với Chu Dật, ha ha.
Còn nữa, lúc trước cô đã chọn vai diễn này cho Chu Dật, vậy xem ra cô cũng rất yêu thích Chu Dật.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Đình Viễn bỗng chua như giấm.
Chu Dật cũng nhìn về phía Du Ân, trong ánh mắt cậu toàn bộ đều là sự thâm tình, mở miệng nói: "Đúng vậy, chị Du Ân là người đã trao cơ hội cho tôi."
“Không có không có.” Du Ân vội vàng phủ nhận: "Tôi chỉ nhìn từ góc độ của một biên kịch mà thôi, cảm thấy cậu phù hợp với vai diễn, để có được thành tựu như hiện giờ cũng là cậu tự nỗ lực mà có được."
Du Ân nghe nói sau khi Chu Dật trúng tuyển nhân vật này, cậu đã tìm thầy giáo chuyên môn học diễn xuất, hơn nữa, qua mỗi thước phim, từng động tác nhỏ của cậu hay mỗi một ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691366/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.