Chương trước
Chương sau
Du Ân không ngờ cô và Thư Ninh nói chuyện hợp nhau đến như vậy, thân là vợ của Diệp Văn, Thư Ninh cũng đã đọc đủ thứ thi thư, mà sở thích lớn nhất của Du Ân từ nhỏ cho tới giờ là đọc sách, mặc dù không dám nói mình hiểu sâu rộng nhưng những cuốn sách trong nước và cả sách nước ngoài nổi tiếng cô đều đã đọc.

Hai người trò chuyện về những cuốn sách mình yêu thích, sau đó mở rộng sang các chủ đề khác nhau.

Tuy Diệp Văn không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng ông ấy yên lặng lắng nghe.

Cả Diệp Văn và Thư Ninh đều nhìn Du Ân bằng ánh mắt yêu thương.

Du Ân có thể cảm nhận được hai người thực sự coi cô như con gái.

Mặc dù cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy có hơi khó tin, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô thích Diệp Văn và Thư Ninh.

Mùa thu ở Bắc Kinh rất đẹp, trong khoảng sân thoải mái yên tĩnh, lại có những người thật lòng quan tâm và yêu thương mình, Du Ân cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có.

Trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, dù mẹ kế đối xử với cô cũng khá tốt nhưng Du Thế Quần và Du Tùng thì không hề đáng tin.

Có một người chồng và con trai như vậy, cuộc sống của mẹ kế thực sự không dễ dàng, ngày nào cũng đều có những trận cãi vã không dứt.

Nhưng hôm nay ở đây, ngồi quây quần với hai người xa lạ, cô lại cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.

Sau bữa trưa, Diệp Văn đỡ Thư Ninh về phòng chợp mắt, còn Du Ân đến phòng làm việc của Diệp Văn để đọc sách.

Trên lầu, trong phòng ngủ của Diệp Văn và Thư Ninh.

Thư Ninh ôm lấy Diệp Văn khóc đến mức không ngừng được, mắt Diệp Văn đỏ hoe, ôm chặt Thư Ninh không nói tiếng nào.

Một lúc lâu sau, Thư Ninh vừa khóc vừa nói với Diệp Văn: "Hối hận lớn nhất của đời tôi là không sinh được con cho ông, nhưng giờ có con bé ở bên cạnh ông, tôi chết cũng không hối tiếc."

Diệp Văn đau lòng nói: "Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy, sức khỏe của bà rất tốt."

Thư Ninh thở dài: "Quá giống nhau, không cần xét nghiệm DNA thì tôi cũng biết con bé là con của ông và người đó."

Diệp Văn ôm chặt bà ấy rồi: “Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp tới như vậy, càng không ngờ năm đó bà ấy lại để lại cho tôi một đứa con gái.”

Nhớ tới người con gái mà ông ấy yêu sâu đậm khi còn trẻ, Diệp Văn cảm thấy thanh xuân thật tươi đẹp.

Khi còn học ở Giang Thành, ông ấy gặp gỡ người con gái đầu tiên khiến ông ấy động lòng, hai người ở bên nhau, hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp đó không kéo dài, sau này ba ông ấy kinh doanh không thuận lợi, bị người ta hãm hại, ông ấy bị gọi về Bắc Kinh, sau này người nhà lại gây khó dễ đủ đường, ông ấy không có cách nào liên hệ với cô gái kia, cũng không dám liên hệ.

Bởi vì lúc đó ông ấy còn chẳng biết nhà mình có ổn định được hay không thì sao dám làm khổ người con gái mà mình yêu thương? Lỡ như làm liên lụy tới cô ấy thì không phải là ông đang hại người ta sao?

Vài năm sau, khi ba ông ấy được giải oan, ông ấy quay lại Giang Thành tìm người con gái mình yêu nhưng không tìm được nữa, giữa biển người rộng lớn, ông ấy đã đánh mất người con gái mình yêu.

Chính vì vậy, cuốn sách mới của ông ấy mới có tên “Anh Muốn Tìm Em”, đây là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Diệp Văn.

Chỉ là ông ấy không ngờ vì cuốn sách này mà ông ấy biết Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân, Diệp Văn vô cùng sửng sốt, vì cô giống hệt cô gái đó, giống y như đúc.

Sau khi Du Ân và Phó Đình Viễn rời đi, ông ấy cử người điều tra thân thế của Du Ân, sau khi biết cô không phải là con gái ruột của Du Thế Quần, ông ấy đã biết cô chính là con gái của mình.

Nhưng nghe tin mẹ ruột của cô sau khi sinh ra cô không lâu thì qua đời, ông đau buồn nhiều ngày.

Ông dùng cả nửa đời người để tìm kiếm một người con gái, nhưng hóa ra cô gái đó đã sớm không còn trên đời, tim ông như bị khoét đi một lỗ.

Cho nên Diệp Văn mới muốn nhận Du Ân là con gái nuôi của mình, không chỉ vì ông ấy thích tính cách của Du Ân, mà còn vì cô rất có thể là con gái của ông ấy.

Hiện tại chỉ cần đi xét nghiệm ADN là có thể biết được sự thật.

Nhưng Diệp Văn không có ý định nói cho Du Ân biết, ông ấy sợ Du Ân sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nên ông ấy mới muốn lấy thân phận con gái nuôi để bồi dưỡng tình cảm trước.

Có lẽ đây cũng là định mệnh giữa họ.

Ông ấy viết một cuốn sách cho người phụ nữ mình yêu, cho mẹ ruột của cô, từ đó mà cha con hai người tìm thấy nhau.

Thư Ninh vẫn không thể bình tĩnh: "Tôi thực sự rất vui, vô cùng vui vẻ."

Diệp Văn ngay từ đầu đã thú nhận với Thư Ninh rằng mình từng yêu một người rất nhiều.

Nhưng Diệp Văn cũng hứa với Thư Ninh rằng nếu bà ấy kết hôn với mình, ông ấy sẽ đối xử tốt với Thư Ninh, mà sau khi kết hôn Diệp Văn cũng đã thực hiện lời hứa của mình, cho dù Thư Ninh vì sức khỏe yếu nên không thể sinh con thì Diệp Văn vẫn không bao giờ ghét bỏ bà ấy.

Phải biết trong một gia tộc như nhà họ Diệp, việc Thư Ninh không sinh được con khiến mọi người không thích bà ấy, cha mẹ của Diệp Văn cũng đã nhiều lần ám chỉ và yêu cầu Diệp Văn ly hôn với Thư Ninh và cưới người khác.

Nhưng Diệp Văn luôn thẳng thắn từ chối, thậm chí ông ấy còn không liên lạc nhiều với gia đình cũng là vì sự việc này.

Vài năm gần đây, tuổi cũng lớn dần, cha mẹ cũng không còn bắt chẹt ông nữa nên tình cảm giữa hai bên mới trở lại bình thường.

Cho nên khi Thư Ninh biết Du Ân có thể là con gái ruột của Diệp Văn, bà vô cùng hạnh phúc và vui sướng.

Diệp Văn cuối cùng cũng không còn cô đơn không con cái nữa, mặc dù đứa con gái này không phải do mình sinh ra nhưng bà ấy cũng mừng cho Diệp Văn, nhất là khi bà ấy nghĩ mình sắp phải rời đi, may mà Diệp Văn có một cô con gái chu đáo ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm khiến bà càng vui mừng hơn.

Thư Ninh hứa với Diệp Văn: "Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con bé, coi con bé như con gái ruột của mình, con bé khiến cuộc sống của chúng ta trở nên trọn vẹn hơn."

“Ừm.” Diệp Văn biết Thư Ninh nhất định sẽ đối xử tốt với Du Ân, bởi vì Thư Ninh vô cùng tốt bụng.

Có lẽ ông ấy và cô gái kia không có duyên ở bên nhau, nhưng may mà ông ấy đã không bỏ lỡ con gái của họ, ông ấy sẽ cố gắng giành hết tình yêu của mình cho Du Ân.

Du Ân vừa đọc xong một cuốn sách trong phòng làm việc của Diệp Văn thì nhận được một đoạn video từ Tô Ngưng.

Nội dung đoạn video là Phó Đình Viễn được các phóng viên tại sân bay Giang Thành phỏng vấn, Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn sẽ trở lại Giang Thành, cô còn đang sợ buổi tối trở về khách sạn sẽ gặp anh.

Trong video, một nhóm phóng viên vây quanh Phó Đình Viễn, có người phỏng vấn: "Anh Phó, cô gái trong video là ai vậy?"

Phó Đình Viễn đeo một chiếc kính râm, anh không để ý tới mọi người xung quanh.

Nghe vậy, anh trực tiếp cười khẩy với phóng viên: "Cô không cảm thấy hỏi câu này rất vô nghĩa sao? Tôi chủ động hôn cô ấy thì cô ấy còn có thể là ai? Đương nhiên là người tôi yêu."

Phóng viên có chút không nói nên lời, cô ta cảm giác như mình vừa bị bắt nạt vừa bị ăn cẩu lương vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.