Du Ân không biết tại sao Phó Đình Viễn lại đột nhiên xem áo cưới thế này, nhưng trong lòng cô không dễ chịu chút nào.
Nhưng cô không hề thể hiện ra, mà chỉ nhìn ra cửa sổ.
Mọi ân oán giữa cô và Phó Đình Viễn đã thành quá khứ, cô có cảm xúc gì đi nữa cũng không thể hiện trước mặt anh.
Trên đường đi hai người không nói gì, về khách sạn rồi, bước vào đại sảnh khách sạn, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đang đợi ở đó.
Hai người họ như đang uống cafe một cách an nhàn ở đó, nhưng việc thò đầu nhìn ra ngoài khách sạn liên tục đã để lộ sự lo lắng của họ.
Cho đến khi xem như nhìn thấy bóng dáng hai người, Thôi Thiên Tường lập tức đi tới, chủ động chào hỏi với họ: "Sếp Phó, Tiểu Du, hai người làm gì vậy? Sao muộn thế này mới về?"
Thôi Thiên Tường vừa nói vừa liếc nhìn và đánh giá biểu cảm trên mặt họ, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.
Phó Đình Viễn nhếch miệng cười khẩy một tiếng, giơ tay ôm Du Ân vào lòng: "Chúng tôi đi hẹn hò."
Du Ân: "..."
Anh đang dùng trò gì để đối phó với Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường vậy?
Với cả, có cần phải ôm cô không?
Thôi Thiên Tường cũng không nghĩ sẽ nhận được đáp án này, mấp máy môi một lúc lâu cũng không nói được gì.
Thôi Thiên Tường đang rất ngạc nhiên, ông ta chưa từng nghĩ tới giữa Phó Đình Viễn và Du Ân sẽ có mập mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691270/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.