Thư phòng của Diệp Văn rất rộng, kệ sách đóng trên tường, nơi nơi đều lộ ra chốn thư hương.
Ngồi trước bàn làm việc, ngước mắt lên có thể nhìn thấy hoa cỏ xanh mởn ở ngoài sân, vô cùng thư thái.
Diệp Văn bật máy tính sau đó đưa cho Du Ân nói: “Cô cứ dùng đi, yên tâm mà viết, tôi và sếp Phó đi ra ngoài uống ly trà sẽ không quấy rầy cô.”
“Vâng.” Du Ân gật đầu, cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Lần này cô nhất định sẽ dốc hết sức, dùng thực lực để chứng minh bản thân đã bị người ta sao chép.
Diệp Văn lấy ra một quyển sách mình vừa ra mắt từ trên kệ sách xuống, lật ra một đoạn trong đó, nói: “Cải biên đoạn này đi.”
Sau khi giao đề xong, Diệp Văn liền bảo Phó Đình Viễn rời đi. Lúc Phó Đình Viễn đi đến cửa thư phòng anh chợt quay đầu lại nhìn Du Ân một cái.
Du Ân lại nhìn thấy sự cổ vũ hiện ra trong mắt anh, cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng từ trước đến nay của Du Ân, Phó Đình Viễn là kiểu đàn ông rất kiêu ngạo cũng rất cứng rắn, anh sẽ không săn sóc người khác, cũng sẽ không quan tâm, lại càng không tinh tế đi an ủi dỗ dành ai. Anh không độc miệng chèn ép người ta đã là tốt lắm rồi.
Nhưng bây giờ anh lại nhìn cô với ánh mắt động viên, Du Ân kinh ngạc vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Phó Đình Viễn và Diệp Văn đi ra ngoài ngồi ở trong phòng khách, Diệp Văn pha một ấm trà Phổ Nhĩ hảo hạng, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện.
Diệp Văn mở lời trước: “Sếp Phó thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi anh và biên kịch Vi Lương có quan hệ gì?”
Phó Đình Viễn hơi khó đáp lại, có điều vẫn nói đúng sự thật: “Cô ấy là vợ cũ của tôi.”
Nghe thấy đáp án này, tuy Diệp Văn đã có tuổi vốn vững vàng như núi, trong lúc nhất thời cũng bị sặc nước trà ho khan khù khụ.
“Sao lại ly hôn?”
“Sao ly hôn rồi mà bây giờ lại ở bên nhau?”
Diệp Văn hỏi liên tiếp hai câu, bề ngoài tuy Phó Đình Viễn không hề dao động nhưng trong lòng lại vô cùng kháng cự.
Diệp Văn hỏi như thế khác gì lột da người ta, nghe có được không?
Dường như Diệp Văn nhìn ra được anh bài xích, ôn hòa cười một tiếng: “Nếu anh không muốn trả lời cũng không sao, là tôi đường đột quá.”
Diệp Văn biết mình hỏi như thế thực sự quá đường đột, hôm nay ông ấy và Phó Đình Viễn cũng chỉ mới là lần thứ hai gặp nhau chính thức, lại càng là lần đầu tiên gặp Du Ân, ông ấy hỏi chuyện kết hôn li hôn của hai người bọn họ thật sự là không phù hợp lắm.
Ông ấy cũng không biết bản thân vừa rồi bị làm sao, vừa nghe thấy Du Ân là vợ cũ của Phó Đình Viễn đã không nhịn được muốn biết nhiều hơn.
Phó Đình Viễn nâng chén trà nhấp một ngụm, giọng nói thấp hơn vài phần: “Là cô ấy đề nghị li hôn, nói là vì tôi không yêu cô ấy, cô ấy mệt rồi.”
“Về phần tại sao ly hôn rồi còn ở bên nhau thì là vì tôi ngay lúc bắt đầu cũng không biết cô ấy là biên kịch, đã tham gia đầu tư vào một bộ phim của công ty cô ấy.”
Sau khi Diệp Văn nghe xong cảm thấy tức giận kì lạ: “Kết hôn với người ta ba năm mà anh không biết người ta là biên kịch.”
Phó Đình Viễn: “…”
Chuyện này thực sự khiến cho anh không thể ngẩng đầu trước mặt bất kỳ ai, bao gồm cả chuyện cô không ăn thịt dê bò anh cũng không biết, những thứ này thực sự là chứng cứ anh không yêu cô, cũng là thứ anh đáng bị lên án.
Bất đắc dĩ, anh nói thẳng thắn: “Trước kia tôi đúng là không biết yêu cô ấy thế nào.”
Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, nháy mắt cảm thấy Phó Đình Viễn vô cùng chướng mắt.
Cô gái kia vừa nhìn đã thấy là một người hiền lành dịu dàng, ai cưới được cô nhất định là kiếp trước đã cứu vớt dải ngân hà.
Diệp Văn uống ngụm trà, tức giận nói với Phó Đình Viễn: “Tôi thấy hiện giờ anh lại rất thích người ta rồi đấy.”
Những chuyện giữa nam nữ với nhau, kỳ thật người sáng suốt chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.
Trước kia cách sống chung của Phó Đình Viễn và Du Ân không biết ra làm sao, dù sao bây giờ nhìn ra được rõ ràng địa vị của Phó Đình Viễn càng thấp hơn một ít, ở đâu cũng muốn chiếm thiện cảm với cô gái nhà người ta nhưng rõ ràng cô gái không muốn để ý tới anh.
Tâm tư bị Diệp Văn vạch trần không một chút lưu tình, Phó Đình Viễn cũng không hề phủ nhận: “Ông nói không sai, bây giờ thực sự tôi rất thích cô ấy.”
Diệp Văn hừ lạnh: “Nói miệng không thì có tác dụng gì? Thích thì theo đuổi đi, nếu không sau này thật sự bỏ lỡ rồi đó mới thực sự hối tiếc cả đời.”
Nói đến cuối cùng, đáy mắt Diệp Văn dường như có một tia tiếc nuối xẹt qua, vẻ mặt cũng có khoảnh khắc trống vắng.
Phó Đình Viễn lại uống một ngụm trà nói: “Cô ấy có bạn trai rồi.”
Anh cũng muốn theo đuổi nhưng bây giờ Du Ân đã ở bên Chung Văn Thành, khiến cho anh muốn theo đuổi cô cũng phải bị bó buộc hạn chế.
Diệp Văn kinh ngạc không thôi, có điều sau đó quăng cho Phó Đình Viễn một câu: “Đáng đời!” . Chươ?g mới ?hất tại ﹍ ? R U M ? R U ? Ệ N.?? ﹍
Khỏi nói Phó Đình Viễn tiếc thương thế nào, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ông Diệp, tại sao ông lại có địch ý với tôi lớn như vậy?”
“Có ư?” Diệp Văn buông tay: “Tôi chỉ là bất bình thay cho cô gái ấy mà thôi.”
Phó Đình Viễn: “…”
Anh nhận thua.
Khí chất không tranh với đời trên người Du Ân, cả khuôn mặt thanh tú dịu dàng kia thực sự có thể kéo được cho cô rất nhiều sự đồng cảm.
Kết thúc chủ đề này, Phó Đình Viễn và Diệp Văn lại nói chuyện khác.
Ví dụ như sự ảm đạm trong ngành điện ảnh, lại như triển vọng phát triển trong tương lai của ngành. Diệp Văn từ bộ phim truyền hình cải biên từ bộ tiểu thuyết đầu tiên của ông đã bắt đầu mài dao sang làm biên kịch, cũng tính là người gạo cội trong nghề điện ảnh.
Vì vậy đối với những đề tài này đều có sự giải thích của riêng mình, Phó Đình Viễn nói chuyện với ông ấy thật sự rất hợp nhau.
Ngoài việc trong tình cảm cá nhân Diệp Văn thấy Phó Đình Viễn không vừa mắt, nhưng ở những phương diện khác, Diệp Văn vẫn thưởng thức Phó Đình Viễn.
Hai người nói chuyện mãi quên cả thời gian, mà lúc này trong thư phòng Du Ân cũng chuyên chú viết kịch bản ở trước máy tính.
Hai tiếng sau, Du Ân in ra bản mà cô đã viết xong xuôi, cầm mang qua đó.
Sau khi Diệp Văn xem xong không khỏi khen nức nở: “Chính là hương vị này, chính là cách đặt câu từ như thế, quả nhiêu là một cô gái ưu tú.”
Kỳ thật Diệp Văn còn muốn nói, tuy rằng cô gái này thoạt nhìn trông điềm đạm hiền lành nhưng trên thực tế cô viết lách dùng từ rất sắc bén cẩn thận, vẽ ra hình ảnh gió thổi mây phun một cách tự nhiên, rất có vài phần phong cách ý vị khi viết văn của ông ấy hồi còn trẻ.
Đây cũng là một trong cách nguyên nhân ông ấy tán thưởng Du Ân như thế.
Có được Diệp Văn khen ngợi như vậy, cuối cùng Du Ân cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phó Đình Viễn đứng dậy khỏi sofa: “Nếu đã như vậy thì chúng tôi không làm phiền ông nữa, chuyện đằng sau chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch.”
“Ông mau đến bệnh viện thăm bà Diệp đi.” Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không quên vợ Diệp Văn bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Diệp Văn cũng không giữ bọn họ lại nữa: “Được, chuyện bản quyền để lúc khác anh có thể liên lạc với trợ lý của tôi ký hợp đồng.”
Diệp Văn nghĩ một chút lại đáp: "Về phần hai người đó, tôi sẽ báo cáo những gì họ đã làm, để những người trong nghề cảnh giác hơn, không bị họ lừa thêm lần nào nữa."
Trước mắt Diệp Văn là biên kịch trong Trung Quốc có mức độ nổi tiếng cao nhất, quan hệ của ông ấy và người trong ngành ở đâu cũng có. Một khi bị Diệp Văn công khai ra, Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường muốn tiếp tục lăn lộn trong giới điện ảnh, vậy thì quá khó khăn.
Có điều Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn giàu có, người ta đều nói tiền có thể sai khiến ma quỷ, sau này nói không chừng còn có thể trở mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]