Tống Nghênh làm điều trị cho Du Ân trong khoảng nửa giờ, Du Ân cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này Tô Ngưng cũng đã đến, bấy giờ Chung Văn Thành mới về nhà nghỉ ngơi.
Tô Ngưng ở lại chăm sóc Du Ân, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hiện rõ vẻ đau khổ và buồn bã.
Tô Ngưng ghé vào bên cạnh giường của Du Ân, buồn bã thở dài: "Du Ân, đến khi nào chúng ta mới đủ mạnh mẽ để không bị ai ức hiếp và tổn thương đây?"
Con tiện nhân Phó Thiến Thiến kia, sở dĩ cô ta dám kiêu ngạo như vậy đơn giản là vì nhà họ Phó có quyền thế ở Giang Thành.
Gia thế của Tô Ngưng thực sự cũng không tốt lắm. Có ba mẹ hỗn loạn và rối ren, mọi thứ mà Tô Ngưng có được bây giờ đều là do cô ấy nỗ lực cố gắng mà đạt được.
Sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp là phần thưởng của ông trời, nhưng tất cả những thành công và cơ hội trong ngày sau đều do chính cô ấy nắm bắt.
Từ nhỏ đến lớn Tô Ngưng không ít lần bị bắt nạt, lúc gia nhập làng giải trí vẫn còn là người mới thì lại càng gian nan, cho nên cô ấy mới trở thành một người trông rất mạnh mẽ và hung dữ.
Thường thì Tô Ngưng không thương cảm như vậy, là bởi vì Du Ân bị Phó Thiến Thiến bắt nạt như thế này, chạm vào sự mong manh trong trái tim Tô Ngưng.
Du Ân dịu dàng an ủi cô ấy: "Dù cậu có mạnh mẽ đến đâu, người xấu nên có thì vẫn có."
Tô Ngưng oán hận nói: "Nếu không phải bây giờ Phó Thiến Thiến bị nhốt rồi thì thế nào tớ cũng phải đánh cho biến dạng khuôn mặt của cô ta!"
Du Ân bất đắc dĩ mà nở nụ cười: "Nếu cậu thực sự làm như vậy thì đổi lại cậu bị nhốt bên trong rồi."
Tô Ngưng nhỏ giọng nói thầm: "Nhốt thì nhốt."
Du Ân phải ở bệnh viện ba ngày mới hồi phục hoàn toàn, ngày nào Tống Nghênh cũng đến phòng bệnh để tư vấn tâm lý cho cô. Lúc xuất viện, Du Ân cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Ba ngày qua, trên cơ bản là Tô Ngưng ở bệnh viện chăm sóc Du Ân. Dù sao Tô Ngưng là con gái nên tiện chăm sóc hơn.
Nhưng Chung Văn Thành cũng đến giao bữa ăn ba lần một ngày, dù mưa hay nắng.
Có một lần sau khi Chung Văn Thành rời đi, Tô Ngưng vừa ăn đồ ăn ngon mà Chung Văn Thành đưa tới vừa cảm thán nói: "Không bằng các cậu lấy giả làm thật thì tốt rồi. Tổng giám đốc Chung biết săn sóc chăm lo cho người ta biết bao. Nếu có một người đàn ông có thể đối xử với tớ tốt như vậy, tớ nhất định sẽ gả cho người đó mà chẳng thèm chớp mắt luôn."
Du Ân vừa ăn vừa nói: "Chẳng phải trước đây Chu Trường Ninh đối xử tốt với cậu lắm sao. Nấu ăn cho cậu, bổ túc bài tập cho cậu. Thậm chí còn gội đầu cho cậu, sấy tóc cho cậu. Tại sao cậu không gả đi?"
Tô Ngưng mếu máo nói: "Không phải là do mẹ anh ta không thích tớ đấy thôi."
Nói về vấn đề này, Tô Ngưng lâm vào thế khó. Khi đó, mẹ của Chu Trường Ninh ném chi phiếu ra trước mặt cô ấy, bảo cô ấy rời khỏi Chu Trường Ninh.
Cốt truyện máu chó trong tiểu thuyết đã xảy ra với cô ấy một cách hoàn hảo.
Chu Trường Ninh xuất thân từ dòng dõi thư hương, danh gia vọng tộc nên chắc chắn chướng mắt loại người có xuất thân như cô ấy, hơn nữa cô ấy còn là một cô học sinh kém không có mỹ mạo.
Lúc trước Tô Ngưng cầm một trăm vạn kia, rời xa Chu Trường Ninh, tuy nhiên quay đầu lại đã quyên góp cho vùng núi.
Đương nhiên, Tô Ngưng không phải vì mẹ Chu Trường Ninh sỉ nhục nên mới rời xa Chu Trường Ninh, mà là khiến Chu Trường Ninh hoàn toàn từ bỏ cô ấy, như vậy Chu Trường Ninh mới có thể ra nước ngoài học tiếp mà không bị phân tâm.
Du Ân lại hỏi: "Đã tiết kiệm đủ tiền để đưa cho mẹ Chu Trường Ninh chưa?"
Tô Ngưng chọc chọc cơm trong bát, hừ một tiếng: "Xí!"
Hồi đó sau khi bị mẹ Chu Trường Ninh ném tờ chi phiếu trước mặt, Tô Ngưng tức giận đến run cả người. Sau khi trở về kể hết cho Du Ân nghe, cô ấy lại giơ ba ngón tay lên thề với trời: Có một ngày tớ nhất định phải dùng chi phiếu một ngàn vạn tệ ném vào mặt mẹ Chu Trường Ninh, sau đó còn phải bao nuôi con trai của bà ta.
Lúc đó Du Ân cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Đã sớm tiết kiệm đủ rồi, chỉ đợi Chu Trường Ninh trở về!” Tô Ngưng hùng hổ nói.
Trong những năm qua, cô ấy đã từ vô danh trong làng giải trí đến vị trí hàng đầu của ngày hôm nay, tài sản ròng của cô ấy từ lâu đã hơn một ngàn vạn tệ rồi.
Tuy nhiên, sau khi Tô Ngưng nói xong lại sợ hãi: "Thật ra tớ có thể ném chi phiếu vào mẹ anh ta một cách rất cool ngầu. Nhưng tớ sợ anh ta không cho tớ bao nuôi, nói không chừng còn có thể bóp chết tớ."
Du Ân trêu ghẹo cô ấy: "Cái chính là phải có bao nhiêu cố gắng, có công mài sắt, có ngày nên kim. Dùng dũng khí lúc trước cậu theo đuổi anh ta, theo đuổi anh ta một lần nữa."
“Một ngàn vạn không đủ thì cậu lại đập thêm một ngàn vạn nữa.” Du Ân nói xong thì bản thân cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Tô Ngưng thở dài: "Nếu thật sự có thể giải quyết anh ta bằng tiền thì đơn giản quá rồi."
Hai người cứ vừa ăn vừa trò chuyện như thế, một lúc sau mới ăn xong.
Mà trong ba ngày qua, phiên tòa xét xử vụ án của Du Ân và Phó Thiến Thiến đã lập án. Đương nhiên Phó Thiến Thiến đã được tại ngoại chờ xét xử.
Mặc dù Phó Đình Viễn nói không được phép cho cô ta tại ngoại, nhưng luật pháp lại không có quy định cô ta không được tại ngoại.
Ngay buổi tối Phó Thiến Thiến nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, Đổng Văn Huệ liền tự sát.
Hơn nửa đêm, Phó Đình Viễn bị cuộc điện thoại của Phó Thiến Thiến đánh thức. Phó Thiến Thiến ở đầu dây bên kia khóc đến khản cả cổ: "Anh à, mẹ uống thuốc ngủ rồi, em phải làm sao bây giờ? Em không cảm nhận được hơi thở của mẹ nữa!"
Phó Đình Viễn cũng kinh hãi không thôi. Anh cúp điện thoại và gọi cấp cứu ngay lập tức, sau đó không màng thay quần áo mà lái xe thẳng đến chỗ ở của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.
Phó Đình Viễn đến gần như cùng lúc với xe cấp cứu, Đổng Văn Huệ đã lâm vào hôn mê, bác sĩ đang cấp cứu.
Phó Thiến Thiến đứng trong phòng khách với đầu tóc rối bù. Vừa nhìn thấy Phó Đình Viễn đi tới, nhất thời cô ta xông lên đánh chửi anh: "Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh!"
"Vì anh không bảo vệ em, khiến mẹ em tức giận đến tự sát!"
Những lời buộc tội của Phó Thiến Thiến khiến tâm trạng vốn đã khó chịu của Phó Đình Viễn lại càng thêm cáu kỉnh. Anh hất Phó Thiến Thiến ra: "Cút!"
Việc Đổng Văn Huệ tự sát có liên quan gì đến anh?
Chỉ vì anh không để Giang Kính Hàn tiếp nhận vụ án này?
Chỉ vì anh không dùng quan hệ của mình để chèn ép Du Ân, không cho Du Ân khởi kiện?
Rõ ràng là bản thân Phó Thiến Thiến đã làm sai, vậy tại sao lại muốn bắt anh đi theo làm những chuyện không có điểm mấu chốt, phá hỏng tam quan?
Phó Thiến Thiến ngã xuống đất, lại khóc rống lên: "Đến giờ mà anh vẫn không biết hối cải. Có phải mẹ tôi thật sự chết rồi thì anh mới có thể cắn rứt lương tâm hay không!"
Phó Đình Viễn bị Phó Thiến Thiến chọc tức đến mức muốn tát cô ta một lần nữa. Không biết cô ta đã học được từ đâu cái bản lĩnh đổi trắng thay đen và ép buộc đạo đức này nữa.
Anh đứng trước mặt Phó Thiến Thiến, nhìn xuống từ trên cao, gằn từng tiếng mà nói: "Phó Thiến Thiến, người không biết hối cải là các người, không phải tôi."
Đến giờ, Phó Đình Viễn nhìn chung cũng đã hiểu ý định của Đổng Văn Huệ khi muốn gây ầm ĩ đêm nay rồi. Dùng thủ đoạn sống chết này để buộc anh phải ra tay, buộc anh ép Du Ân rút đơn kiện.
Mặc dù chuyện này bị ép hết lần này đến lần khác, nhưng những người trong đồn cảnh sát, viện kiểm sát và tòa án vẫn nói với bên ngoài rằng Phó Thiến Thiến đã phạm tội và đang bị truy tố. Hơn nữa người truy tố Phó Thiến Thiến còn chính là chị dâu trước của cô ta.
Đổng Văn Huệ cảm thấy xấu hổ nên muốn ép Du Ân rút đơn kiện.
Phó Đình Viễn dám đảm bảo liều lượng thuốc ngủ mà Đổng Văn Huệ nuốt vào đêm nay chắc chắn là an toàn. Mặc dù gây hôn mê nhưng nó sẽ không giết chết bà ta.
Đây là mẹ ruột và em gái ruột của chính anh, ấy thế lại hành hạ anh bằng mọi giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]