Thấy Phó Đình Viễn vẫn im lặng không nói lời nào, Thẩm Dao lập tức khóc lóc nói: "Thật sự xin lỗi!"
“Khoảnh khắc ấy em giống như bị ma nhập vậy, cũng vì em thực sự quá yêu anh, đến mức ngày nào trong đầu em cũng toàn tưởng tượng ra hình ảnh anh và Du Ân quan hệ vợ chồng thắm thiết. Cứ mỗi lần như vậy em ghen ghét đến điên, cho nên Thiến Thiến chỉ mới mở lời đề nghị em đã động lòng, rồi bắt tay với con bé làm ra chuyện thế này."
“Đình Viễn, em thật sự rất yêu anh, em vô cùng hối hận về quyết định chia tay anh trong quá khứ..."
Thẩm Dao khóc như mưa, kiều diễm vô cùng, khiến người ta nhìn vào tưởng chừng đau lòng đến chết được.
Cách đó không xa, có người nào đó đang đi về phía phòng vệ sinh này, Phó Đình Viễn liếc mắt nhìn thoáng qua một cái.
Mà cứ ở mãi trong phòng vệ sinh xử lý mấy chuyện này cũng không phải là cách, nghĩ thế anh lập tức bày ra bộ mặt chán ghét rồi ném cho Thẩm Dao hai chữ: "Đi ra!"
Sau đó lập tức xoay người bỏ chạy lấy người, đồng thời lấy điện thoại gọi cho tài xế riêng của mình, lạnh giọng dặn dò: "Tìm xem Phó Thiến Thiến đang ở đâu."
Tài xế nhận lệnh, năm phút sau, khi Phó Đình Viễn đang đứng trong hoa viên bên ngoài sảnh yến tiệc, anh nhận được điện thoại của tài xế: "Tổng giám đốc Phó, cô Phó đang ở bãi đỗ xe..."
Phó Đình Viễn rống lên: "Kêu nó cút đến mặt sau hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691196/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.