Nếu không phải còn lại một chút lý trí, Du Ân thật sự rất muốn hất ly rượu trong tay mình vào mặt Phó Đình Viễn.
Nhưng tuy cô không hất rượu, cũng phóng lao thì phải theo lao.
Cô cười nhẹ một tiếng với ánh mắt không mấy vui vẻ của Phó Đình Viễn, sau đó thản nhiên nói: "Đúng rồi, là tôi đang muốn gây sự chú ý đấy."
"Tôi muốn mọi người đều để ý đến tôi, đều đến đầu tư bộ phim mà tôi làm biên kịch, có như vậy tôi mới nổi tiếng được đúng không?"
Nếu anh đã nghĩ cô là loại người không từ thủ đoạn như vậy, thế thì cô thừa nhận là xong.
Dù gì bây giờ anh cũng không là gì của cô, cần gì phải giải thích.
Du Ân thừa nhận một cách rất khác thường ngày, ngược lại khiến Phó Đình Viễn bặm môi im lặng.
Anh cau mày nhìn chằm chằm Du Ân, một đôi con ngươi đen thẳm vô biên, nhìn không rõ cảm xúc bên trong.
Chung Văn Thành cất lời một cách đúng lúc: "Sếp Phó, sếp Dịch, chúng tôi còn có việc khác, xin phép sang đó trước."
Chung Văn Thành nói xong thì đưa Du Ân đi theo, bóng lưng quay đi của Du Ân vừa quả quyết vừa dứt khoát, không nhìn Phó Đình Viễn lấy một cái.
Hai người đi được vài bước, Chung Văn Thành thấp giọng hỏi Du Ân: "Em có ổn không?"
Lời nói của Phó Đình Viễn quả thật nghe không lọt tai lắm.
Nhưng theo lý mà nói, Phó Đình Viễn ngồi ở vị trí đó, không thể nào là một người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691191/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.