“Cô kích động cái gì?” Du Tùng cà phất cà phơ nói: “Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng hôm nay cậu ta vẫn đến đây, chứng tỏ giữa hai người vẫn còn dính líu.”
“Tôi nói Du Ân, không phải cô vì muốn thoát khỏi tôi và ba nên mới cố tình ly hôn với Phó Đình Viễn đấy chứ?”
Du Ân bị lời nói của Du Tùng chọc tức đến nỗi toàn thân phát run, mấy lần cô định mở miệng nói cái gì, nhưng bởi vì quá tức giận mà nói không lên lời.
Giây trước cô còn nghĩ không muốn để người ngoài biết những chuyện này, vậy mà ngay giây sau Du Tùng đã khiến cô nổ tung.
Bây giờ thì tốt rồi, mấy người cảnh sát ở đây đều biết hết.
Phó Đình Viễn bước tới sau lưng cô, giơ tay kéo cô lại một bước và nói: “Không cần chấp nhặt với anh ta.”
Phó Đình Viễn vốn dĩ muốn kéo Du Ân tránh xa Du Tùng một chút, nhưng khi vừa chạm vào cánh tay Du Ân, anh lập tức cảm nhận được cả người cô đang run lên một cách dữ dội.
Anh mím môi, trượt những ngón tay mảnh mai xuống, nắm lấy bàn tay run rẩy lạnh lẽo của cô vào lòng bàn tay của mình.
Du Tùng liếc nhìn hành động của anh, lập tức nở nụ cười đắc ý.
Anh ta liếc nhìn hai người cảnh sát ở hai bên, kiêu ngạo nói: “Đã nhìn thấy chưa? Sếp Phó là em rể của tôi, các người còn không mau buông tôi ra, buông tôi ra.”
“Du Tùng!” Du Ân lại một lần nữa tức giận hét lên.
Cô biết người anh trai này của cô mặt dày mày dặn, nhưng không ngờ anh ta còn không cần thể diện đến mức này.
Đã gây rối thành thế này, vậy mà anh ta còn có thể dựa vào uy danh của Phó Đình Viễn để dương oai.
Du Tùng dùng ánh mắt ra hiệu vào bàn tay đang bị Phó Đình Viễn nắm của cô, nói một cách mập mờ: “Nắm tay thân mật như vậy, còn không thừa nhận việc hai người ly hôn giả sao?”
Du Ân vội vàng cụp mắt xuống, lúc này mới nhận ra tay mình đang bị Phó Đình Viễn nắm.
Cô dùng lực vùng vẫy với khuôn mặt tái mét, vừa rồi cô suýt thì bị Du Tùng chọc tức đến ngất, cho nên căn bản không phát hiện Phó Đình Viễn đang nắm tay cô.
Nhưng hai người cảnh sát kia không nhân nhượng, giữa chặt Du Tùng, giữ đúng bổn phận của mình, nói: “Anh này, anh bị nghi ngờ có hành vi gây mất trật tự, anh cần theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Du Tùng còn chưa nói gì, Phó Đình Viễn đã trực tiếp nói với hai người cảnh sát: “Đó là người đã quấy nhiễu chúng tôi.”
Nói thẳng không kiêng dè chính là hãy nhanh mang Du Tùng đi.
Du Tùng tức giận gọi lớn: “Du Ân, cô tiếp đãi anh của mình như vậy sao?”
“Lương tâm của cô bị chó tha rồi hả?”
“Em rể, em rể, mau cứu anh!”
Khi bốn người cảnh sát mang Du Tùng đang không ngừng gào thét đi, Phó Đình Viễn liếc nhìn Chu Mi ở bên cạnh, Chu Mi hiểu ý của anh, theo sau mấy người cảnh sát xuống tầng.
Phó Đình Viện chính là muốn ngầm ra hiệu cho cô, dặn cô xuống dưới trao đổi với mấy người cảnh sát, chuyện của hôm nay mong họ không để người khác biết.
Ở bên cạnh Phó Đình Viễn bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên Chu Mi còn có năng lực hiểu được những chuyện này.
Cửa chống trộm được đóng lại, tiếng la hét và chửi bới của Du Tùng hoàn toàn biến mất. Cả người Du Ân mềm nhũn, cứ như vậy ngã nhào xuống sàn.
Phó Đình Viễn chỉ lo đóng cửa chống trộm lại, khi xoay người trông thấy dáng vẻ này của cô, nhất thời anh cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh bước tới, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói một câu: “Sở hả? Vẫn còn sợ hả?”
Du Ân cắn chặt môi của mình, đầu gục xuống gần như vùi vào đầu gối của mình.
Cái gọi là không thể ngẩng đầu lên trước mặt một người, đó chính là bộ dáng của cô lúc này.
Cô biết anh sẽ cười nhạo châm chọc, biết anh sẽ xem trò cười của cô.
Bên tai lại truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Đứng dậy lên ghế sô pha ngồi.”
Du Ân vẫn ngồi yên bất động.
Giọng nói của người đàn ông lại vang lên: “Muốn tôi bế cô lên sao?”
Du Ân từ đầu đến cuối cụp mắt xuống cắn răng, không nói một lời, bò dậy.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp đi tới ghế sô pha, thì thế giới trước mặt cô đã quay cuồng điên đảo, sau đó cô mất kiểm soát ngất đi.
Lúc gần nhắm mắt lại, cô nghe thấy Phó Đình Viễn bên cạnh vội vã hét lên một tiếng: “Du Ân!”
Cô công môi tự chế nhạo, tại sao cô lại có vẻ như nghe ra sự căng thẳng và lo lắng trong ngữ khí của anh chứ?
Chắc chắn đó chỉ là ảo giác khi tâm trí của cô không còn minh mẫn, Phó Đình Viễn làm sao có thể quan tâm cô được.
Đêm qua Du Ân đã thức thâu đêm để viết kịch bản, sáng sớm khi còn đang tiếp tục cố gắng chiến đấu thì cô đã bị tiếng đập cửa dọa giật mình.
“Du Ân, cô ra đây cho tôi!” Giọng nói của Du Tùng vang lên ở ngoài cửa, trái tim của Du Ân theo bản năng thoáng lên một tia sợ hãi.
Cô quá hiểu tính cách của Du Tùng. Nếu hôm nay cô mở cửa, Du Tùng có thể sẽ cướp sạch những đồ có giá trị trong nhà cô đi.
Vì vậy đây cũng là lý do vì sao sau khi trở về nước cô chưa từng liên lạc với Du Tùng và Du Thế Quần. Cô sợ bọn họ đến tìm cô.
Sợ bọn họ liên tục tìm cô đòi tiền, hoặc đem cô đi đổi lấy tiền.
Bị hãm hại một lần, cô đã bị ám ảnh.
Cho nên, khi đối mặt với tiếng la mắng của Du Tùng, từ đầu đến cuối cô không lên tiếng, càng không mở cửa.
Du Tùng thấy cô không trả lời, lại bắt đầu dùng đạo đức công kích cô: “Du Ân, cô đừng tưởng giả chết là xong. Cô không phụng dưỡng ba mẹ già, có tin tôi đưa cô ra tòa không!”
“Ba chúng ta nuôi cô khôn lớn thế này, bây giờ cô lại chơi trò mất tích hả?”
“Trở về nước cũng không biết trở về nhà thăm ba già, lương tâm của cô bị chó ăn rồi hả?”
Du Ân thức trắng cả đêm, tinh thần vốn đã kiệt quệ, Du Tùng cứ vừa gào vừa gọi không ngớt như vậy, đầu của cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy đau nhói.
Du Tùng nói lương tâm của cô bị chó ăn, chẳng lẽ không phải lương tâm của bọn họ cũng bị chó ăn rồi sao?
Cô và Phó Đình Viễn kết hôn ba năm, không biết hai ba con bọn họ đã lấy đi bao nhiêu tiền từ chỗ Phó Đình Viễn.
Nhưng nếu hai bọn họ an phận sống qua ngày, số tiền kia cũng đủ để bọn họ cả đời cơm no áo ấm, cũng đủ để họ cứu một công ty đang hấp hối.
Còn có số tiền một năm trước cô chuyển cho bọn họ, hơn một trăm ngàn nhân dân tệ.
Đó là số tiền mồ hôi nước mắt mà những năm nay bản thân cô vất vả kiếm được từ việc biên soạn kịch bản. Cô còn không nỡ tiêu một phần trong số đó.
Vậy mà Du Tùng còn cáo buộc cô không phụ dưỡng ba già, còn muốn cô phụng dưỡng thế nào nữa?
Du Ân ngồi co ro trên ghế máy tính, đôi mắt đỏ hoe vì uất ức.
Sau đó Du Tùng lại tiếp tục la mắng, gây gổ với hàng xóm, Du Ân không nhân nhượng gọi điện báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, cô không thể không mở cửa. Ai ngờ Du Tùng bất chấp sự khuyên can của cảnh sát xông lên hung hăng đạp cô một phát.
Cú đạp này đạp trúng eo của cô, đau đến nỗi trán cô toát mồ hôi.
Vừa rồi cô ngồi sụp xuống đất, phần lớn nguyên nhân là do thể lực của cô đã đến cực hạn, không thể chống đỡ được nữa.
Phó Đình Viễn còn nhất quyết bắt cô phải đứng dậy đi ra ghế sô pha, cô không ngất đi thì mới là chuyện lạ.
Ở tầng dưới, Chu Mi đang nhờ cảnh sát giữ kín chuyện hôm nay, sau đó lại lịch sự tiễn bọn họ đi.
Đang định xoay người lên lầu, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Phó Đình Viễn ôm Du Ân lao ra.
“Mau lái xe, lập tức đến bệnh viện.” Phó Đình Viễn vội vàng ra lệnh cho cô ta.
Nhìn thấy Du Ân nằm gọn trong vòng tay của Phó Đình Viễn, sắc mặt Chu Mi tái mét, cũng không để tâm đến chuyện gì khác, vội vã lao đến bên cạnh xe, lái xe đưa Du Ân đến thẳng bệnh viện.
Trên băng ghế sau của xe, Phó Đình Viễn cụp mắt, chăm chú nhìn gương mặt không một giọt máu của Du Ân.
Một lúc lâu sau, anh dặn dò Chu Mi với giọng điệu ảm đạm: “Bảo Chu Nam đi điều tra xem là ai đem chuyện Du Ân trở về nước nói cho Du Tùng biết.”
Du Ân đã về trước một thời gian, nhưng Du Tùng và Du Thế Quần vẫn chưa hề hay biết.
Tại sao đột nhiên vào giờ phút quan trọng này, Du Tùng lại biết chuyện?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]