Mặc dù không hiểu vẻ mặt lạnh lùng vô duyên vô cớ của Phó Đình Viễn là vì sao, nhưng sau khi anh rời khỏi, Du Ân cảm thấy cả thế giới như bừng nắng.
“Tính khí của sếp Phó…” Chung Văn Thành lắc đầu cảm thán một câu, sau đó không nói lời nào nữa.
“Thói quen của người có tiền.” Du Ân không kiêng dè đánh giá như vậy.
Chung Văn Thành mỉm cười: “Đánh giá của cô thật sắc bén.”
Bởi vì có quyền có thế, cho nên có thể coi trời bằng vung.
Tuy nhiên cũng không thể không thừa nhận, năng lực của tên Phó Đình Viễn này cũng rất xuất sắc. Mấy năm nay dưới tay anh, Phó thị phát triển với tốc độ rất nhanh, khí thế ngất trời.
Bộ điện ảnh truyền hình Phó thị chỉ là do Phó Đình Viễn tiện tay thành lập, vậy mà hiện giờ cũng đã trở thành vị trí đầu tàu của ngành giải trí điện ảnh truyền hình Giang Thành.
Vậy nên, Phó Đình Viễn có tư cách không coi ai ra gì.
Tuy nhiên, nếu trong tình cảm vẫn giữ dáng vẻ này, thì chỉ e rằng sẽ gặp phải thất bại.
Đương nhiên, nếu người phụ nữ anh yêu không quan tâm đến dáng vẻ này, thì anh cũng có thể viên mãn hạnh phúc.
*
Thời gian bữa tối, khi ông cụ Phó đang định ăn cơm, thì ngoài cửa vang lên tiếng động cơ của xe.
Quản gia thò đầu ra quan sát một lượt rồi nói: “Hình như là Đình Viễn.”
Ông cụ Phó khẽ cong khóe môi, sau đó khịt mũi: “Dễ kích động như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/2691105/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.