Bắt đầu từ chương này mình thống nhất xưng hô:
Lạc Chân: tôi – em
Ninh Nhu: chị - em
Mình sẽ cố gắng sửa lại xưng hô các chương trước cho phù hợp hơn.
- ------------------------------------------------
Rạng sáng hai giờ rưỡi, nhiệt độ Viên Hương không có dấu hiệu giảm xuống. Truyện Linh Dị
Nắng hè chói chang cùng gió hè từ bốn phương tám hướng vọt tới, mỗi một lần đổ xuống đều như muốn thiêu người.
Lạc Chân lái xe thực mau, cũng thực ổn, trong chốc lát, liền chở Ninh Nhu tới giao lộ phân nhánh thứ nhất.
"Quẹo trái, thẳng đi, có thể ngừng ở phụ cận đường Bình Dương."
Vẫn là lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ uyển chuyển, không đợi Lạc Chân mở miệng hỏi, Ninh Nhu liền chủ động báo địa chỉ nhà.
Quẹo trái là một con đường xuống dốc đột ngột, ánh sáng hai bên đường lờ mờ, phóng tầm mắt nhìn, dĩ nhiên không nhìn ra con đường này dài bao nhiêu.
Lạc Chân bóp bóp thắng, tốc độ xe cũng không có giảm xuống, thế mới biết thắng xe xảy ra vấn đề.
"Thắng hỏng rồi, vì cái gì không đi sửa một chút?"
Âm thanh kẽo kẹt theo vòng lăn bánh xe ngừng lại mà biến mất, cơ hồ là trong nháy mắt, không khí lâm vào trạng thái trầm mặc tĩnh mịch.
Ninh Nhu cúi đầu, hai tay bắt lấy tòa côn, trong đêm hè oi bức xao động âm thanh nữ nhân hơi mất tiếng nhưng vẫn nghe được rõ ràng.
(tòa côn: tay vịn trước yên sau)
Ngữ điệu rõ ràng rất bình bình, lại đầy sự kiềm nén trách cứ cùng lo lắng.
"Vạn nhất té ngã bị thương, muộn như vậy, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-ly-hon-bat-dau-yeu-duong/225903/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.