Bác Mộc thấy vậy, nhanh chóng cúi xuống, đỡ lấy thầy Quân, lắp bắp:- Thầy, thầy, có sao không hả thầy?Thầy Quân lắc đầu, xua tay, thở hổn hển:- Không tôi không sao, bác không cần quan tâm đến tôi, mau mau, xem thử ông Tuấn, ông Tuấn thế nào rồi?Bác Mộc nghển cổ, chăm chú quan sát chỗ ông Tuấn, đáp lời:- Giết được con tà chưa hở thầy? Sao tôi thấy chú Tuấn vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ, không hề nhúc nhích lấy một li là ra làm sao?Thầy Quân vẫn ngồi bệt dưới mặt đất, nét mặt vẫn hiện rõ vẻ lo âu, cười khổ:- Giết làm sao được mà giết, nó ẩn nấp trong cơ thể của ông Tuấn, tôi lại đứng quá xa, không có cách nào trục được hồn của nó ra cả.
Phép định thần thuật hồi nãy tôi thi triển, chỉ trợ lực cho ba hồn bảy phách của ông Tuấn, không để thứ quỷ ma kia nó áp chế, chuyện còn lại thì bản thân ông Tuấn phải tự lực cánh sinh, tôi không lại gần được, phù trận thì kế bên, chịu chết.Bác Mộc gật đầu, hai mắt vẫn dán chặt vào người ông Tuấn, quan sát tình hình diễn biến sự việc.
Sau một hồi đứng như trời trồng, ông Tuấn cũng có phản ứng, mặt của ông hạ xuống, đôi con ngươi xuất hiện tròng đen như hột nhãn, chưa cần đợi bác Mộc cất lời hỏi thăm, ông đã lên tiếng trước:- Thầy Quân, Mộc.Bác Mộc vui đến mức nhẩy cẫng cả lên, rốt rít gọi lớn:- Chú, chú tỉnh rồi, may quá chú tỉnh lại rồi.
Cháu dám chắc mười phần chú sẽ tỉnh lại mà, ngày xưa bom đạn còn không giết nổi chú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041938/chuong-178.html