Một khi thân thể đã rơi vào tình huống như thế này rồi thì mọi cố gắng đều trở lên vô dụng, cho dù Phạm Nhan tài phép cao thâm đến mức nào đi chăng nữa, bị hai thanh thần kiếm của tộc Lê, nhà Trần găm vào người như vậy, hắn cũng chẳng có thể lật lên nổi trời biển gì.
Đứng trước pháp lực cuồn cuộn như Rồng, như Hổ của thầy Long và lão Qủy Nhân, trước sau phương vị của hắn đều bị áp chế, không có cách nào thoát thân, chỉ có thể đứng yên chịu đựng cái chết đang đến dần.
Đôi bàn tay của thầy Long và lão Qủy Nhân bây giờ chẳng khác nào lưỡi hái của một vị tử thần, đang nhẹ nhàng gặt hái tính mạng của hắn.
Mùi vị của sự chết chóc không phải lần đầu Phạm Nhan nếm qua, trước đây khi bị Phúc Thần Yết Kiêu dùng thần kiếm của Hưng Đạo Vương chém làm ba khúc, hắn cũng có cảm giác như bây giờ, mùi vị quả thật không dễ chịu chút nào.
Từng giây, từng phút trôi qua, Phạm Nhan vẫn không ngừng gào thét, tiếng kêu bi thảm vang vọng khắp không gian nơi này, khói đen từ thân thể của hắn bốc lên mù mịt, trộn lẫn với pháp lực màu hoàng kim của thầy Long và xanh lam của lão Qủy Nhân, nhìn chẳng khác nào ngọn nến nhiều màu.
Lúc mới bị hai thanh kiếm xuyên ngược người từ trước ra sau, từ sau ra trước, hắn vẫn còn sức để mà giãy giụa, phản kháng, hắn phun từng luồng khí đỏ như máu lên trên trời, đây là tinh hoa của Huyết Long Mạch, dùng nó tạo thành vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041919/chuong-159.html