Chương trước
Chương sau


Ở cách chùa Hàm Long chỉ độ khoảng một, hai cây số là ba ngọn núi thiêng.
Lần lượt là Kỳ Lân, Long Quy và Phụng Hoàng, ở nơi núi đồi hoang vu, tưởng chừng sẽ không có dấu chân người.
Ấy vậy mà le lói ở trên đỉnh núi lại có thứ ánh sáng yếu ớt của đèn, nến.
Đối với người ở phương xa đến đây thì sẽ thấy việc đó lạ, còn những hộ dân quanh vùng lại rất đỗi quen thuộc với chuyện này.
Bởi họ biết được, từ xa xưa khi ngôi chùa Hàm Long được thành lập trên núi Thanh Long thì còn ba loại kiến trúc khác cũng được kiến tạo, nằm ở ba ngọn núi còn lại, ứng với mỗi ngon núi là một tòa tháp.

Vào những dịp lễ lớn trong năm, nhà chùa đều cho người đến thắp hương, đốt đèn sáng trưng ba tòa tháp đó.
Sư trụ trì đã từng giải thích đó là nơi mà chùa dùng để nhốt lính trùng nên khuyên mọi người nếu không có việc thực sự cần thiết thì đừng tiến tới gần khu vực đấy, tránh bị lính trùng hãm hại.
Vì uy nghiêm của chùa gần một ngàn năm nay, dân cư trong vùng đều tin tưởng, nghe theo răm rắp, cũng có lần nhiểu người từ phương xa đến nghe chuyện, không tin tưởng lén mò lên trên đấy đều ăn quả đắng.
Nhẹ thì không tìm được tháp đá, mà còn bị lạc đường, nặng thì bị hù dọa muốn hỏng cả người, được một cái là chưa người nào bị mất mạng cả.
Ở nơi tọa lạc ngọn tháp đá đầu tiên nằm trên đỉnh núi Kỳ Lân, dưới chân tháp có rất đông bóng người đang đứng, đếm đi đếm lại độ khoảng gần ba chục người, ở trong tòa tháp là hai thân ảnh đang ngồi đối diện nhau.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, khuôn mặt của họ thoắt ẩn thoắt hiện.
Một giọng nói trầm khàn vang lên, giọng điệu có vẻ khinh thường:- Lần này nhà ngươi có chắc chắn rằng ngăn cản được hắn không? Lần trước chết không ít đâu, huống chi bây giờ nhà Trần chỉ còn lại được hai pháp sư cấp bậc Trấn Long?- Hào Trư, mấy lão sư cọ ở chùa này cung kính với ngươi vì ngươi hộ pháp cho chùa của bọn họ, nhà Trần của chúng ta không được như thế đâu, ngươi ở trong mắt chúng ta chỉ là một con nhím thành tinh, tuy được Phật lực độ hóa, tu hành yêu tiên, nhưng yêu thì vẫn là yêu, đừng giở cái giọng ấy mà nói với ta.
Một mình ta đánh không lại ba người các ngươi, nhưng ngươi có tin ta rủ lão Qủy Nhân nhổ lông từng người các ngươi không? Ta nghĩ lão ta sẽ rất hoan nghênh đấy,..- Trần Long, lão già khốn nạn, ngươi,..- Không cần phải nóng giận, ta nói không có sai đâu, việc Thần Trùng muốn phá vỡ phong ấn của sư tổ Như Trừng Lân Giác không phải là lần đầu.

Lần này hắn không biết rõ lão Qủy Nhân đã mượn bộ ván khắc phù giải đâu, chỉ là hắn cảm nhận được đột nhiên phong ấn biến mất, nên cho quân lính đi điều tra thôi.- Mẹ nó, nhưng sao hai người các ngươi có thể nghĩ ra kế sách mạo hiểm đến như vậy.
Phải biết rằng trận chiến lần trước phí sức chín trâu, hai hổ, tổn thất phần lớn lực lượng mới miễn cưỡng đẩy lui được hắn, lần này nếu hắn xuất thế thật, ngăn kiểu gì đây?- Đã bảo là tính toán kỹ lưỡng rồi mà, bà mẹ nhà ngươi gần ba trăm tuổi rồi đấy, sao cứ lảm nhảm như mụ đàn bà thế hả?- Hừ, lần này tháp đá mà có vấn đề gì, không cần đến đám âm binh đấy, tự tay ta cũng sẽ liều mạng với nhà Trần các ngươi.- Rồi rồi, ngươi cứ việc án ngữ tháp đá, việc còn lại gia tộc ta lo liệu được.- Ở phía bên kia sao rồi? Chuẩn bị xong hết chưa?- Bên Long Quy có thằng Đế, Phụng Hoàng thì có thằng Quân, chúng nó lo liệu được.Khi hai bóng người còn đang to nhỏ thì thầm, đột nhiên gió bắt đầu nổi lên ào ào, khiến cả khu rừng quanh đấy rung lắc dữ dội, các tán cây va đập vào nhau rào rào,...! Đám mây đỏ ối trên nền trời vốn vẫn treo trên trên cao bất động thì nay đột nhiên di chuyển, tiếng sấm mới đầu còn rền rĩ sau đấy thì đì đà đì đùng, từng tia sét trắng toát rạch ngang bầu trời, ánh chớp phát ra liên tục không nguôi, lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch.
Từng giọt nước rơi ở trên mái tháp tạo ra âm thanh be bé, thêm một hồi nữa thì âm thanh đó càng ngày càng dày đặc, rồi to dần.
Rốt cuộc sau khi các đám mây tụ tập suốt từ chiều tối đến bây giờ, trời đã chính thức đổ mưa.
Lúc bấy giờ cả Hào Trư lẫn thầy Long đều bước ra ngoài, đứng trên tòa tháp ngẩng đầu nhìn trời.
Nhìn thấy khung cảnh đang diễn ra, Hào Trư không nhịn được mà thốt lên:- Mẹ nó, chờ lâu như thế vẫn là hắn nhịn không được.Ở bên này thầy Long gật đầu, đáp lời:- Tới rồi.Trùng hợp thay một câu:” Tới rồi” đó không chỉ phát ra từ miệng thầy Long, đang ở nội điện chùa Hàm Long, ngồi dưới tượng Phật Tổ Như Lai, sư trụ trì đang nhắm mắt tụng kinh, cảm nhận được ,sư thầy cũng ngừng lại thốt ra lời đó.

Ở bên dãy núi Long Quy, Phượng Hoàng, trên các tóa tháp đá, thầy Đế và thầy Quân cũng thốt ra câu nói y hệt.
Không chỉ có vậy, đứng ở dưới căn chòi gỗ của nhà lão Bá.
Lão Qủy Nhân cũng thốt ra hai từ đó với vẻ mặt suy tư, còn con ngạ quỷ đang đứng trước mặt lão thì vẫn ngoác mồm cười man dại.
Tới rồi, rốt cuộc thần trùng đã cho quân lính tấn công..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.