Từ lúc lão Bá ra sông Đuống đánh cá cho đến tận bây giờ, chẳng hiểu sao trong lòng của bà Đọt vợ lão lại cứ dâng lên một cảm giác bất an, lo lắng đến khó tả.
Nằm trên chiếc giường gỗ, bà trở mình liên hồi, khiến cho dát giường ma sát vào cơ thể, âm thanh kèn kẹt phát ra trong đêm tối tĩnh mịch.
Trăn trở một hồi bà Đọt mới chấp nhận được một sự thật ấy là đêm nay bà mất ngủ.
Hình ảnh con mèo mun nó đứng nhìn bà chằm chằm lúc ở dưới bếp cứ ám ảnh lấy tâm trí của bà Đọt.
Ngủ không được, nằm mãi cũng đâm ra chán, sao đến tận giờ này mà lão Bá vẫn còn chưa vác cái xác về cơ chứ, thời điểm hẹn ước là trước nửa đêm cơ mà.
Bà Đọt nhỏm người dậy, gạt chiếc chăn bông sang một bên, phía bên vách tường, trong cái ánh sáng hơi đo đỏ của bóng đèn quả nhót, bà nheo mắt nhìn cho rõ cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ, bây giờ là đã hơn một giờ sáng rồi cơ à? Để xem nào, một giờ bốn mươi bảy phút, ngót nghét gần hai giờ sáng , ấy vậy mà còn chưa thấy bóng dáng lão Bá đâu? Chẳng có nhẽ lão ham vui quá quên cả việc về nhà hay sao? Không thể thế được, lão Bá trước giờ chưa từng sai hẹn với bà, linh tính của một người vợ mách bảo bà chắc chắn là có chuyện gì không hay xảy ra rồi.
Không chịu nổi được nỗi lo âu dày vò, bà Đọt xuống hẳn giường, chân xỏ dép, đi mặc thêm quần áo ấm, bà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041828/chuong-68.html