Tiếng cười lanh lảnh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, khiến cho lão Bá sởn hết cả gai ốc.
Giật mình sợ hãi, lão Bá quay ngược người ra phía sau.
Chỉ thấy ở dưới lòng sông, cái đầu người ấy đã nằm ngửa lại tự bao giờ, dưới làn nước mờ đục và ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, lão thấy nó đang nhăn răng, nhếch miệng trợn mắt nhìn chằm chằm vào lão.
Hoảng quá lão hét toáng lên, hai chân bất giác giật lùi ra sau lưng, nhưng ai ngờ vướng phải cái mái chèo, lão ngã ngửa ra sàn thuyền.
Dưới nước, tiếng cười phát ra ngày một lớn hơn:- Á há há, í hí hí,..Nếu bất kỳ người nào tham gia trận tại làng ông Tuấn vào đêm hôm ấy có ở đây, sẽ nhận ra được rốt cuộc đó là thủ cấp của ai, ngoài Phạm Nhan tự bẻ cổ mình để tẩu thoát thì còn ai vào đây nữa.
Nhưng điều đáng kinh ngạc ở đây là gì, chẳng hiểu hắn đã dùng cách nào để trốn thoát được khỏi vòng vây của gia tộc Trần chạy từ dưới mạn Hải Dương mà lên tận Bắc Ninh này.
Trong lúc lão Bá đang sợ hãi run rẩy thì con mèo mun vốn bị lão đá bay sang một bên, nay đã trở lại, nó đứng trước người lão Bá, hướng về phía nơi phát ra tiếng cười, xù lông thị uy, miệng nó gào rống liên hồi:- Méo éo éo,Thấy con mèo bảo vệ mình, lão Bá xúc động khôn nguôi, cũng ân hận vì đã trách nhầm, đạp nó một cái, chẳng là con mèo này ngày xưa lão Bá nhặt được bên vệ đường, không rõ do nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041825/chuong-65.html