Nghe được làng Hồi Quan nào đó trên Bắc Ninh, chết đến mấy chục mạng người, nhóm của ông Tuấn biến sắc, sợ hãi.
So với ngôi làng ấy, thì làng của ông Tuấn chẳng là gì, biết là không nên so sánh hơn thua việc làng ai có nhiều người bị hại hơn, bởi nó chỉ đem lại cho người ta sự đau thương, mất mát, tính mạng con người chứ đâu phải rơm rạ, cỏ rác đâu mà khoe ra để tự hào ai hơn ai cho được.
Nhưng ít nhất đối với việc làng mình đã mất bốn mạng người thì nhóm ông Tuấn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài,đúng là trong cái rủi thì cũng có cái may rồi , mà cái may ở đây chính là việc ông Tuấn đã sáng suốt đi mời thầy Quân và thầy Long về làng sớm trước khi lũ ma quỷ kia bắt đầu tiến hành thảm sát mọi người.
Trong lúc các thầy vẫn còn đang tiếp tục bàn bạc thì có tiếng huyên náo ngoài cổng đình.
Đằng ấy đang có mấy bóng người muốn lao vào trong đây, nhưng bị các tộc nhân của nhà Trần ngăn lại, tiếng kêu gào rất lớn, khiến mọi người đang ngồi ở bàn đá không thể không chú ý.
Vì quá ầm ĩ , ồn ào quá, khiến lão Qủy Nhân khó chịu, lão cất giọng quát:- Có chuyện gì ngoài đó thể hử? Sao bây giờ vẫn còn dân thường lại gần khu vực này? Tôi đã chẳng thông báo nơi này từ bây giờ do hai gia tộc tiếp quản hay sao? Ai xử lí sự vụ này? Làm ăn như thế hả?Thấy lão Qủy Nhân nổi nóng, ông Tuấn và bác Mộc đều quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041822/chuong-62.html