Mặc cho dưới ao Nghè xảy ra nhiều điều dị thường, nhưng phía trên bờ, hơn tám mươi tộc nhân họ Trần vẫn không hề nhúc nhích, dù chỉ một chút.
Tất cả mọi người vẫn chăm chú, giữ nguyên vị trí, hướng mắt dõi theo đám cô hồn, dã quỷ dưới ao.
Đợi đến khi bọn chúng lũ lượt bò ra gần hết, chẳng cần thầy Long nói câu nào.
Tất cả pháp sư nhà Trần đều rút kiếm gỗ, một tay cầm phù ấn, đợi bọn chúng nhào lên, đánh một trận.
Ở phía bên này, đám người ông Tuấn vẫn đang đứng túm tụm vào nhau, lão Qủy Nhân ngồi nhập định, phục hồi được một phần pháp lực, cũng đứng dậy, quan sát tình hình mọi việc diễn ra.
Thấy đám âm hồn bất tán ngày một đông, mà từ dưới ao liên tiếp những thân ảnh vẫn tiếp tục bò lên, lão chỉ cười nhếch mép, mở miệng cười khinh:- Hừ, Phạm Nhan đúng quả thật là chó cùng dứt giậu, đến mức phải đem đám tôm tép này lên làm pháo hôi, chứng tỏ bây giờ trong tay hắn không còn một binh một tốt nào.
Ây dà mà thôi, như vậy cũng được, để cho đám con cháu chúng nó tập luyện.Đoạn, lão Qủy Nhân quay sang phía ba mươi ngươi mặc áo xanh da trời trầm giọng, quát:- Tất cả các ngươi tiến lên hỗ trợ tộc nhân nhà Trần, tránh để cá lọt lưới, đoạn hậu sau lưng họ, không được để kẻ khác ẩn núp quanh đây thừa cơ đánh lén.
Gì chứ chơi trò vô sỉ như vậy thì thằng giặc Phạm Nhan nó giỏi nhất.Tộc nhân nhà Lê vừa nghe lệnh lão, tất cả cung kính cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041817/chuong-57.html