Biết nếu mình cứ nói nữa thì hai người sẽ ngại, bác Mộc chỉ cười cười vỗ vai hai người họ rồi rời đi, đến khi ra đến trước cửa, bác Mộc còn nghiêm túc quay lại nhắc nhở hai người một lần nữa:- Nhớ lấy, tuyệt đối đừng để nến tắt.Anh Lâm và anh Sử gật đầu vâng dạ, chờ khi bóng của bác Mộc khuất sau các hàng cây, hai anh nhanh chóng chia nhau số nến, mỗi người hai cây, rồi lần lượt đặt ở bốn góc phòng, xong việc, vì không dám ở lâu với xác chết, hai anh đi ra ra phía ngoài hiên nhà, tiếp tục đốt thuốc mà tán tóc.
Ban đêm khu vườn của nhà Huy Vu lạnh lẽo một cách kì lạ, cây cối um tùm, tiếng côn trùng lao xao, rả rích, lâu lâu những cơn gió lại len lỏi qua các tán cây nghe rì rào, xào xạc.
Anh Sử ngồi xổm co ro trước hiên nhà, miệng vẫn đang phì phèo điếu thuốc, anh Kỳ thì đang hà hơi vào hai bàn tay mình rồi chà xát mạnh cho đỡ lạnh.
Đoạn như không chịu được sự buồn chán, anh Kỳ quay sang chỗ anh Sử hỏi:- Thằng cu Hanh nó khỏe hẳn chưa anh?Anh Sử gật đầu, tay cầm lấy điếu thuốc, nhả khói đáp:- Khỏe rồi thằng em, mấy thầy ở Vạn Kiếp quả là cao nhân, anh làm y như lời mấy thầy nói, chưa đầy một tuần nó đã nhảy nhót như chim rồi, còn chú mày mới lấy vợ, không ở nhà mà chăm nom vợ đi, sang đây thức với anh chịu lạnh làm gì?Nghe anh Sử hỏi vậy, anh Kỳ cười khổ nói:- Chăm nom gì nữa ạ, vợ em nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041797/chuong-37.html