Ông Tuấn thấy vật đó bị bác Mộc cạy cho rơi ra đất, lấy cành cây hất qua hất lại, sau đó nói với mọi người:- Nếu tôi đoán không nhầm, thì đây là nửa cái lưỡi còn lại của nó.Vừa nghe nửa cái lưỡi của thằng Huy Vu, mọi người vô thức dạt sang một bên, có người còn chạy ra phía xa mà nôn thốc nôn tháo.
Bác Mộc chắc bị dính mấy thứ đồ vật dơ bẩn vài lần, đâm ra quen, nhưng vẫn bụm miệng hỏi ông Tuấn:- Sao nó lại cầm cái lưỡi này vậy chú? Khô đét rồi còn đâu?Suy nghĩ một hồi, ông Tuấn chậm rãi giảng giải:- Phàm là con người ta sau khi chết, đều muốn thân thể mình được nguyên vẹn, bởi vì nếu như bị mất một bộ phận nào đó trên cơ thể, thì linh hồn của họ cũng bị khiếm khuyết, không được đầy đủ, dẫn đến họ không đi đầu thai được, hoặc nếu có đầu thai thì cũng không thể thành kiếp người, chỉ có thể làm loài vật.
Thằng Huy Vu tuy là kẻ điên, nhưng ắt hẳn linh hồn của nó biết được việc đó, dẫn đến kể cả khi nó bị vong khác ép cho đến chết, nhưng tay nó vẫn giữ chặt nửa cái lưỡi này.Nói đến đây, ông Tuấn bẻ cành cây trong tay ra làm hai, tạo thành một đôi đũa đơn giản, gắp lấy nửa cái lưỡi của Huy Vu, tay còn lại thì bóp mạnh quai hàm gã, nhét lại nửa cái lưỡi vào trong miệng.
Xong việc ông đứng lên nói với ông Bình:- Hiện giờ đã trễ, không tiện làm gì cả, bây giờ đem xác của nó vào trong nhà, đêm nay thằng Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041795/chuong-35.html