Cả ba người ngồi thảo luận cả nửa ngày, nhưng quay đi quay lại thì vẫn là những chuyện loanh quanh chẳng nghĩ ra được phương án nào tốt hơn, cuối cùng chiều tối hôm ấy, bác Mộc và ông Bình đành xin phép ông Tuấn ra về.
Lúc tiễn hai người họ xong, ông Tuấn lững thững đi vào nhà, đôi mắt đăm chiêu ngước lên nền trời mùa Đông u ám, trời lạnh quá, hơi thở của ông tạo ra từng đám khói trắng, cuối cùng đã quá mệt mỏi với những chuyện ma quái diễn ra trong làng, ông đi ra giếng nước ở bể, cúi đầu múc vài gàu nước lên xối cho tỉnh táo.
Đang múc cái gàu lên được gần tới miệng giếng, đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng pực pực, bựt liên tiếp.
Sau đó dây thừng đang giữ cái gàu đột nhiên bị đứt, khiến nó rơi ngược trở lại đáy giếng, chỉ nghe cái tõm.
Mặt ông Tuấn biến sắc, bởi vốn theo những gì ông biết, thì đây không phải là điềm lành.
Ông đứng bần thần suy nghĩ một hồi mà không nhận biết được trời đã ngày càng nhá nhem, mãi đến khi một cơn gió mùa Đông Bắc lạnh giá thổi thốc vào người ông, lúc này ông mới chợt tỉnh lại.
Nhưng ông còn chưa kịp hành động gì, đột nhiên có tiếng bước chân nghe bịch bịch bịch, ông Tuấn giật mình, nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy ai cả, tiếng bước chân người vẫn vang lên đều đều, như có người đang đi qua đi lại ở trong sân, ông Tuấn cố ghé tai lắng nghe, để xem rốt cuộc là ngọn nguồn nơi phát ra tiếng động ấy ở đâu.
Vừa nghe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041793/chuong-33.html