Tất cả mọi người trong cuộc họp đều nghe được rõ mồn một những lời cả hai thầy nói.
Ai nấy đều vô cùng lo lắng, rốt cuộc thành hoàng làng đang ở đâu, đến cả tộc trưởng họ Trần, pháp sư cấp bậc Trấn Long, tự tay lên đàn làm phép còn không truy ra được, huống chi người trần mắt thịt như dân làng.
Thấy sự sợ hãi dần hiện rõ trên mặt mọi người, ông Tuấn đứng ra trấn an:- Mọi người đừng lo lắng, phải tin tưởng vào thầy Long, thầy Đế, gia tộc pháp sư nhà Trần.
Vả lại dù có chuyện gì đi chăng nữa thì ít nhất vẫn còn thầy Nam, thầy Toàn ở đây.
Bây giờ không phải lúc hoang mang, hoảng loạn, mà là lúc cả làng ta cần phải đoàn kết lại, đồng lòng với nhau.
Chỉ cần mọi người gắn kết, thì tôi tin chắc rằng dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, thì chúng ta cũng đều vượt qua được.
Minh chứng rõ nhất là cái nạn vừa rồi, tuy lớn, có mất mát, nhưng ít nhất đa số chúng ta vẫn còn đứng đây để mà nói chuyện với nhau.
Các cụ, các ông nói có phải không?- Đúng, đúng thế,..- Ông Tuấn nói đúng, cần đoàn kết,..- Không phải sợ, còn thầy Nam và thầy Toàn, tôi cóc sợ,..Tiếng mọi người đồng thanh đáp trả, ai nấy đều cảm thấy ông Tuấn nói vô cùng có lý.
Nghe lời ông Tuấn nói, thầy Toàn và thầy Nam cũng đều bội phục không thôi, quả là bậc lão thành cách mạng, chỉ cần du thuyết một hồi, tất cả mọi người đều đã trấn tĩnh lại được.
Đoạn ông Tuấn giơ hai tay lên, ý bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-3-sat-than-lenh/1041785/chuong-25.html