Anh Tâm bị bác Mộc đạp cho một cước mạnh, ngã vật ra nhà, nhưng anh cũng không dám phản kháng lại bác, vì trong thâm tâm của anh bây giờ ngập tràn hối hận.
Anh Tâm cũng hiểu rõ được những lời bác Mộc nói là đúng, nhưng chẳng hiểu được tại sao, suốt bao năm trôi qua như vậy, mà anh vẫn không thể bỏ qua cho bố mình.
Có lẽ vì quá đau thương sau cái chết của thằng con, rồi nỗi bi thương đó anh không thể nín nhịn được, anh cần một nơi để xả nó ra, mà cuối cùng nơi đó lại là lão Bàng, rồi bây giờ thì sao? Cha anh chết rồi, chết đột ngột, anh không kịp gặp mặt ông, nghe ông trăn trối những lời cuối.
Anh Tâm lại gượng dậy quỳ trước linh cữu của cha mình, ôm lấy lão Bàng mà khóc lấy khóc để.
Thấy bác Mộc vẫn còn đang nổi nóng, ông chứng kiến được mọi việc cũng không kìm lời được, trầm giọng mà thốt lên:- Thằng Mộc thôi, được rồi, mày có để lão chết cho đàng hoàng tử tế được không?Con lão về với lão là được rồi, xác lão đã lạnh, thì đừng để tình cảm nó cũng lạnh lẽo, rồi nhạt dần đi nữa.Bác Mộc cũng biết được điều ông nói, nhưng bác với lão Bàng đã từ là anh em vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ, có những buổi chiều Đông, bác đạp xe qua thăm lão, thấy lão đang lủi thủi một mình cặm cụi nấu cơm dưới bếp, thấy bác sang chơi, có mỗi củ khoai hấp trong nồi cơm, lão cũng dùng đũa gắp ra, bẻ một nửa rồi đưa cho bác, lão móm mém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-2-moi-thu-ngan-nam/228393/chuong-12.html