Con Quạ trông thấy thầy Long có điệu bộ như vậy, hoảng sợ kêu lên rối rít, cố đập cánh bay lên mà không được, chỉ cần chân nó vừa rời mặt đất một chút, là ngay lập tức, như có một nguồn lực lượng nào đó đè ép nó xuống, không cho nó cả cơ hội phản kháng, bất lực, nó quay sang gườm gườm nhìn thầy Long.
Rồi âm thanh từ cuống họng lại phát ra, vô cùng giận dữ:- Pháp sư An Nam, ta đã giữ đúng giao kèo, thả toàn bộ hồn phách của hai tên mọi kia, vậy hà cớ chi ngươi vẫn chưa cởi bỏ trận pháp?Lần này thì thầy Long thu lại điệu cười, nghiêm mặt, giơ tay chỉ thẳng vào con Quạ mà quát:- Giữ đúng giao kèo ư? Mả mẹ nhà mày ấy mà giữ đúng giao kèo, tính trộm một phách mà tha đi mất, thế mà bây giờ mở mồm ra là nói chữ tín với ta, sao bọn phản tặc nhà Nguyên tụi bay lại có thể vô liêm sỉ đến mức như vậy được cơ chứ? Mặt dày còn hơn bê tông đường,..Chửi một tràng chưa đã, thầy Long còn hít một hơi sâu, định xổ ra một đợt nữa thì con Quạ đã gào lên cắt lời:- Ngưng, tên tiểu tặc to gan, dám nhục mạ cả thiên triều,..
Bị con súc sinh ngắt lời, thầy Long vẫn không mặn, không nhạt mà chế giễu:- Ấy chết, ấy chết, sao mình lại lỗ mãng như vậy được cơ chứ? Dám chửi cả thiên triều cơ ấy, mà hình như thiên triều nhà Nguyên gì đấy, bị một nước nhỏ hơn là Đại Việt đánh cho mất xác, cút hẳn, bao nhiêu năm cũng không dám quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-2-moi-thu-ngan-nam/228386/chuong-5.html