Sau khi hoàn thành được pháp trận phòng hộ, thầy Long lúc này mới bình tĩnh lại, quay sang phía Phạm Nhan đáp lời:- Phạm Nhan, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ ra bây giờ đấy, ta phải ra để lấy đầu con chó nhà ngươi, tế vong linh sư phụ ta, lập trận pháp để đề phòng chó cắn lén thôi, loại chó này đặc biệt lắm, nó mà cắn ai là cắn hoài không nhả.
Cẩn tắc vô áy náy mà.Bị chửi là chó, Phạm Nhan dùng cặp mắt màu xanh da trời nhìn thầy Long chằm chằm, hắn rít lên:- Tiểu tử khốn kiếp, mồm mép khá lắm, mau mau bước ra, bản Soái tất chém mi.Thầy Long không thèm để ý đến hắn, lại gần nơi thầy Quân nằm, kiểm tra một lần thân thể thầy Quân, rồi nở nụ cười rất tươi, ôn tồn nói:- Ừm, không có vấn đề gì nữa rồi, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian ắt sẽ khỏe lại.Thầy Quân yếu ớt nằm ở trên đùi ông Bình, nước mắt vì thương tiếc thầy Lạc vẫn còn đọng lại ở hai bên gò má, thầy khó khăn mở miệng:- Sư phụ, sư tổ,..Khẽ lắc đầu, thầy Long nhẹ nhàng lau nước mắt cho thầy Quân rồi chậm rãi nói từng chữ một:- Sư phụ đã quy tiên, con không cần nói gì nữa, an tâm mà dưỡng thương đi, thù này ta tất báo, ngặt nỗi nếu có được Tam Đại Thánh Kiếm của thằng Đế thì tốt quá, trong tay ta chỉ có hai thanh, chưa đủ thành bộ, mà không sao, hôm nay Trần Long ta có chết ở đây, cũng phải lấy được đầu tên chó má Phạm Nhan....- Ruỳnh, ruỳnh , ruỳnh, Ầm , Ầm, Ầm.Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-2-moi-thu-ngan-nam/1041947/chuong-40.html