Được thầy Lạc giải thích, cả nhóm người ông Bình mới vỡ lẽ, hóa ra không phải là thầy Long không đau thương, mà là bao nhiêu nước mắt, sự đớn đau, thầy Long đã nuốt ngược vào trong cả rồi.
Lúc này thầy Lạc khẽ thở dài, lắc đầu nhìn về bóng lưng thầy Long rồi nói:- Cách đây gần hai mươi năm, Long nó đã chết cả vợ lẫn con chỉ vì cứu tôi, nay còn mỗi mình thằng cháu này, cũng hi sinh, trách sao mệnh bạc như vôi vậy.
Thôi ngày hôm nay mối nợ của hai mươi năm xưa, cũng đã đến lúc tôi trả lại rồi .Nói đoạn thầy Lạc đỡ thầy Quân ngồi xuống, sao cho thầy Quân thành tư thế ngồi khoanh chân, hai tay đặt dưới đan điền.
Sau đó bắt đầu tác pháp.
Nhóm người ông Bình biết thầy Lạc đang thi pháp hồi tỉnh thầy Quân,hiểu chuyện mà lặng lẽ thối lui qua một bên, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, dù là nhỏ nhất.
Còn lời thầy Lạc nói về mối nợ hai mươi năm trước, thì cả nhóm người ông Bình đều nghe thấy, nhưng ai cũng thầm hiểu, đó chắc là một cố sự cực kì sâu xa, đến nỗi chẳng ai biết được, có lẽ chắc chỉ có thầy Long, thầy Lạc, những người trong cuộc mới biết.
Lại nói đến thầy Long, nơi tay có kiếm, chậm rãi đi từng bước một, ánh mắt sắc lẹm , kiên định nhìn vào đám quân Mông Nguyên, nụ cười vẫn treo ở bên miệng.
Thấy tên Qủy tướng dựa vào soái đao, vẫn đang cố mà chống đỡ từng đợt hào quang ánh kim của Nhị Đại Kiếm Thánh phát ra, cả quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-2-moi-thu-ngan-nam/1041941/chuong-34.html