Thanh đao vừa vào nơi tay, hắn đã cười lên vô cùng thích thú, khi cầm được thanh đao, hắn dường như biến thành một thứ gì đó, rất khác biệt so với lúc ban đầu.
Bên ngoài thân hình hắn từ từ , từ từ hình thành một lớp lớp khí màu tím dị biệt, như một lớp màng mỏng, bao phủ cả hắn lẫn thanh đao trong tay.
Hắn ngửa cổ lên trời mà cười khằng khặc, khằng khặc:- Há há há há,...Đám âm bình kéo đến ngày một đông, đông nghìn nghịt như có hội làng.
Đông đến mức không có đủ chỗ cho chúng đứng, chúng phải leo lên ngọn cây, bờ tường, chen chúc lẫn vào nhau.
Chen lấn với nhau như vậy mà chúng vẫn lặng im, trầm mặc, không tạo ra bất kì tiếng động gì.
Tên quỷ tướng quân từ khi cầm được thanh đao từ đó đến giờ, vẫn ngửa mặt lên trời mà cười, nhưng tiếng cười của hắn lúc đầu còn to, sau lại càng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi đến mức không còn tiếng, nhưng hắn vẫn há mồm ra mà ngước lên trời, hắn đang chờ đợi điều gì ư? Đó là câu hỏi của tất cả mọi người lúc bấy giờ.
Cả 4 người ở trong nhà sợ đến mức không còn từ ngữ gì có thể miêu tả, tôi mắt nhắm nghiền mà ôm ghì lấy bác Mộc, không dám quay ra sau lưng để nhìn những cảnh tượng trước mắt.
Cậu Cải thì quỳ xuống bàn thờ gia tiên, hai tay chắp lại, cúi đầu, cả người run lẩy bẩy, cũng không dám quay ra mà nhìn.
Chỉ có bác Mộc và lão Bàng là hai người lớn tuổi, cũng đã từng trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-1-than-cay-da-ma-cay-gao-cu-cao-cay-de/1041756/chuong-24.html