Nói rồi bác đặt tôi xuống, đỡ lấy lão Bình từ cậu, nhanh chóng đi vào trong nhà.
Tôi cũng chạy biến vào trong, ngoài cổng, tiếng chốt cửa vang lên cành cạch.
Bác Mộc đặt lão Bàng lên giường của cậu Cải, quay ra thở phì phò.
Mệt quá, bác ra bàn nước ngồi xuống, cậu Cải vừa vào đến nơi, bác Mộc đã hỏi nhanh:- Khóa chặt chưa? Mày có thấy thứ gì đuổi theo không?Cậu Cải run run gật đầu, xong lại lắc đầu.Bác Mộc thấy cậu hành động không đầu không đuôi mới cáu nói:- Là sao? Ơ cái thằng này.Cậu Cải hít một hơi sâu rồi nói:- Cửa thì cháu đã khóa chặt, nhưng không thấy ai đuổi theo.Nhưng tôi đã chốt một câu khiến hai người sợ xanh mặt:- Có cháu có thấy mấy thứ đuổi theo.Bác Mộc hỏi ngay:- Thứ gì? Mày thấy cái gì hả cháu?Thực ra lúc bác Mộc vác tôi chạy đi, trong lúc quay đầu lại thì tôi đã thấy.
Tôi sợ hãi đáp:- Cháu không rõ, nhưng hình như có mấy cái bóng, bọn nó không đi trên đường đâu, cháu thây chúng nhảy từ cây này sang cây khác ở hai bên đường, nhưng trời thì tối, mà chúng nhanh lắm, thoắt ẩn, thoắt hiện, không rõ lắm, cháu chỉ thấy đó là cái gì đó, trắng trắng, giống y như đám đứng ở trên cây Đề ngoài đình.Cậu Mộc nghe vậy, sợ quá, thốt lên:- Ui mẹ nó, khỉ à?Bác Mộc thở dài ngao ngán, sự việc ở làng diễn biến ngày một xấu.
Liệu còn thứ gì xảy ra nữa hay không đây.
Khi mọi người đang nói chuyện, thì bỗng có tiếng người ho:- Hụ, hụ, hụ.Thì ra lão Bàng đã tỉnh lại.Lão Bàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-1-than-cay-da-ma-cay-gao-cu-cao-cay-de/1041751/chuong-19.html