Nghe xong toàn bộ câu truyện của bác Mộc và chú Sử kể, ông chỉ còn biết thở dài thườn thượt, cả bác Mộc, lẫn chú Sử và em cũng chỉ biết im lặng, đều nhìn ông, chờ đợi quyết định cuối cùng của ông.
Mắt ông nhìn vào ngọn lửa trên bếp lò, chúng vẫn đang uốn éo nhảy múa, tiếng lửa liếm gỗ vẫn tí tách vang lên, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông mới khó khăn nói ra:- Mọi người đừng nhìn tôi như thế, tôi nói rồi, chuyện này vượt quá tầm tay của tôi..Nghe đến đây, nỗi thất vọng dường như ập đến mọi người.
Chú Sử khóc nấc lên , bác Mộc mặt đầy vẻ đau khổ, tôi thì chỉ biết lặng im.
Bác Mộc cắn răng, khổ sở hỏi ông:- Chú, thực sự là hết cách ư? Thật sự làng ta sẽ đụng phải đại họa hay sao?Nói đoạn bác Mộc ngước mặt lên trời than khóc:- Chẳng lẽ đây là số kiếp của làng ta? Trời ơi nhưng chúng con đâu làm gì nên tội nên tình hả trời?Thấy mọi người đều xuống tinh thần như vậy, ông mới đưa tay quơ qua, quơ lại, để lấy sự chú ý, rồi ông nói:- Không phải là không có cách, nhưng khó lắm, phải mời thầy, nhưng trước tiên cần thông qua các cụ, một mình tôi không thể nào quyết định được hết việc làng.
Điều khó khăn thứ hai, mà quan trọng nhất là thầy có chịu không? Thầy thì tôi biết, nhưng đã giải nghệ từ lâu, không biết thầy quay lại nghiệp không?Nghe thấy mọi việc vẫn còn hy vọng, chú Sử vội vàng nắm lấy tay ông, giọng run run:- Ông ơi, liệu có cứu được thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-1-than-cay-da-ma-cay-gao-cu-cao-cay-de/1041743/chuong-11.html