Sau ngày thằng Thủy chết, tiếng Quạ vẫn vang vọng mỗi đêm, hôm nào cũng thế, khi chiều tà, lúc sẩm tối, chúng nó cũng kêu réo ầm ĩ, khiến cho bầu không khí của một làng quê vốn dĩ yên bình, bỗng trở lên quỷ dị.
Nhiều lần thấy ông tôi cứ trầm tư, ít nói, có lần bác Mộc ghé ngang hỏi thăm:- Chú, sao dạo này cháu thấy chú cứ im im, ít nói quá vậy?Ông tôi thở dài, đáp lại lời bác Mộc:- Cháu không hiểu được đâu, tôi nghĩ sau khi thằng Thủy chết hồn nó không quy âm tào địa phủ, mà tiếp tục ở lại nhân thế tác oai tác quái, vì tôi nghĩ rằng, cái chết của thằng Thủy không đơn giản, rất có thể việc nó chết có liên quan đến tấm bia ma quái kia.
Chú không thấy đám ma thằng Thủy, mà lũ Quạ lũ lượt bay đến sao, cái loại này ấy, nó rất mẫn cảm với âm khí, nó đậu trước cửa nhà ông Bình chứng tỏ kẻ chết oán khí nặng nề, âm khí cực thịnh thì mới vậy.
Nhưng làng ta từ xưa đến nay, đâu thiếu đám tang? Tại sao từ trước đến giờ chỉ có đám ma thằng Thủy, chúng mới ào ào bay tới.
Cháu có nhận ra được sau khi thằng Thủy mất, không khí cả làng đều chìm vào trong lặng im kì lạ.
Điều tôi lo nhất lúc này, là sự im lặng đó chỉ là một quãng ngắn, trước khi giông tố thực sự kéo về.Nghe những lời phân tích của ông tôi, bác Mộc cũng âm thầm gật đồng ý, nhưng trên hết là nét mặt của bác tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vì là một người sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luy-tre-lang-phan-1-than-cay-da-ma-cay-gao-cu-cao-cay-de/1041736/chuong-4.html