Lại Thông không có rảnh mà để ý đến ánh nhìn thương hại của Tần Dũng. Hiện tại điều duy nhất y quan tâm là đôi chân đã chịu khổ cả ngày trời của y (anh mới đứng chưa đầy 1h cảm phiền đứng chém được hem =3=) Lúc đứng y chỉ thấy cả người đều cương cứng lên, mệt chết đi được. Nhưng khi ngồi xuống rồi y mới chân chính hiểu rằng kia không chỉ là mệt mà là mệt lả đi được! Hai chân đau, 2 cái đùi tê cứng, mà giờ thì đến thắt lưng cũng muốn gãy luôn rồi. Sâu lười Lại Thông trên mặt khổ hề hề, y muốn bãi công, y muốn kháng nghị, y muốn nghỉ ngơi 1 tháng để hồi phục thể xác mệt nhọc quá độ! (viện cớ!!!!!!!!)
Lại Thông vốn là đang ngồi vững chắc nhưng là theo nguyên tắc thoải mái tối cao, y càng ngồi chân càng trượt xuống, cả người cũng đổi thành bán nằm. Nhưng bán nằm làm sao thoải mái bằng nằm được? Thế là sâu lười của chúng ta việc nhân đức chẳng nhường ai (̃⊙.o) đã chuẩn bị xâm chiếm toàn bộ sô pha.
Tần Kinh Thiên ngồi ở một mặt sườn khác của sô pha. Đấy là 1 chỗ khá kín đáo nằm trong ngách nhỏ, ánh đèn cũng không thể chiếu tới được. Tần Kinh Thiên rất thích những nơi âm u, đặc biệt là trong góc, bởi vì những nơi như vậy dựa sau lưng là tường cũng có nghĩa hắn chỉ có thể giáp mặt địch nhân từ chính diện. Mà hắn ở trong chỗ tối, địch nhân ở ngoài sáng đồng nghĩa hắn có thể quan sát địch nhân mà chưa chắc đã bị phát hiện vị trí. Sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-luoi/2617969/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.