Tạ Trình cầm lấy điện thoại của Lâm Âm, xem qua, báo cáo y tế cho thấy não của cô không bị tổn thương gì, thời điểm là bảy năm trước, bác sĩ đã ký tên và được bệnh viện đóng dấu, thật sự không thể giống thật hơn.
Lâm Âm gõ vào màn hình điện thoại, mở báo cáo chẩn đoán tâm lý: "Anh cả tôi sợ tôi bị xe đụng gây ra bóng ma tâm lý, vì vậy anh ấy đã tìm bác sĩ tâm lý cho tôi sau khi nhập viện. Đây là báo cáo chẩn đoán của bác sĩ."
Kết quả cho thấy cô rất khỏe mạnh về mặt tinh thần.
Nói cách khác, cô không bị mất trí nhớ, dù xét từ góc độ vật lý hay tâm lý.
Lâm Âm ngước nhìn Tạ Trình.
Người đàn ông cầm điện thoại di động của cô bằng bàn tay khớp xương rõ ràng, nhìn xuống màn hình, một lúc sau mới trả lại điện thoại cho cô. Thần sắc anh đen tối không rõ, không ai đoán ra anh đang nghĩ gì.
Lâm Âm muốn hỏi tại sao anh lại nói dối cô, đem đoạn tình cảm kia nói như thật, đến nỗi ngay cả đầu óc tỉnh táo của cô cũng tin vào điều đó, nghĩ rằng cô đã thực sự có tình cảm oanh oanh liệt liệt với anh, còn bởi vì cho rằng mình bội tình bạc nghĩa mà sinh ra tội lỗi đối với anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người có thể nói dối một cách chân thực như vậy.
Người phục vụ mang món ăn đến và hỏi mang món tráng miệng lên ngay bây giờ hay là sau bữa ăn.
Tạ Trình: "Bây giờ."
Người phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-le-dinh-hon-cua-bach-nguyet-quang/854340/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.