Ba ngày sau Vưu Lương hành xuất phát đi Bắc Kinh, đi vô thanh vô tức, không có động tĩnh gì, vừa lúc khóa học quân sự kết thúc, sinh viên mới, sinh viên cũ đang dung hợp "múi giờ", cho nên phải 2-3 ngày sau mới có tiếng kêu rên trên Tieba của trường.
[Trời a, QAQ!! Học trưởng Vưu ra ngoài thực tập rồi!]
[Quá ngược! TMD Tôi vừa mới nhập học mà! Đã cạn lương thực nhanh như vậy sao..... Nhân gian còn gì đáng sống nữa [Nụ cười hoàn toàn biến mất]]
[Các bạn sinh viên mới gắng lên, phải biết rằng hơn một năm nữa học trưởng Vưu sẽ tốt nghiệp! Ngẫm lại thì có phải cảm thấy dễ chịu hơn không?]
[.....]
[Thật sự anh ấy đi quá đột ngột, trong lòng thấy vắng vẻ, tuy rằng ngày thường cũng không nhìn thấy được nhưng chỉ cần biết học trưởng Vưu ở trường là tôi luôn có một loại kích động, hiện tại.....]
[Thương tâm muốn chết.]
Vưu Lương Hành đi một mình đổi lấy tình cảnh bi thảm của vô số nữ sinh của đại học A, bất kể sinh viên mới hay cũ, phàm là người yêu thích mỹ quan đều ai thán dậy trời, tại đây, trong đám sinh viên mới của khoa văn học, Khang Thánh Triết càng thương tâm, đại biểu là đã cống hiến n ngày thương tâm đến suy sút.
Làm gì cũng không có tinh thần, ba phút lại thở dài một tiếng, những thứ khác không nói, cái bộ dáng lười biếng kia tuyệt đối đã tiến hóa thêm vài cấp.
Lương Sở Lâm bị hắn thở dài phiền muốn chết, nhịn không được vứt sách ra, quát:
"Khang Thánh Triết, cậu có bệnh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-lai-han-thanh-vu-em-ngu-dung/1163888/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.