Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tế bào trong cơ thể phát triển, tiến hành tái sinh, Bách Thần lại cảm thấy mí mắt ngày càng trĩu nặng, anh vô thức gầm nhẹ, lặp lại liên tục, nghe vào thê thảm khiếp người. Ngay tại lúc sắp mất đi ý thức, đột nhiên bên tai truyền đến một trận tiếng bước quen thuộc, kế tiếp khuôn mặt tuấn mỹ của Long Dục hiện ra trước mắt.
“Hơn nửa đêm, gào cái gì mà gào!” Long Dục nhàn nhã bước tới, quần áo trên người còn dính đầy máu tươi của Bách Thần.
Giờ phút này Bách Thần không biết nên hình dung như thế nào, anh khiếp sợ trở mình ngồi dậy, khó tin nhìn chằm chằm Long Dục, âm thanh bởi kích động có chút phát run: “Long… Dục? Ngài không đi?”
Long Dục giật giật khóe miệng, không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói qua, đây là trang viên của ta, ta còn muốn đi nơi nào.”
“Vậy ngài… Tại sao… Tôi là nói… ” Bách Thần nói năng có chút lộn xộn. Cảm giác “lên voi xuống chó” này làm cho tim anh không chống đỡ nỗi, vết thương vốn đã khép lại liền bắt đầu thấm ra máu tươi.
“Ta chỉ là giúp ngươi đi tìm Vương Tước mà thôi.” Long Dục từng bước tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống thanh niên dưới chân, mở miệng nói: “Ta nói chúng ta hòa nhau, là ngươi nghĩ quá nhiều.”
Câu nói này gõ tỉnh Bách Thần.
Long Dục trước giờ chưa từng nói muốn rời đi, chỉ là trút giận đâm hai nhát dao mà thôi, cho nên hắn vẫn thuộc về anh…
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khong-luong-duoc/2223878/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.