Bách Tây cúi đầu nhìn dây bình an trên cổ tay.
Cậu đương nhiên có thể nhận ra, cái này với cái mà bà ngoại đã từng tặng cậu giống nhau như đúc, lúc trước bà ngoại tặng cậu, cũng cầu chính là cậu được đời đời bình an.
Bách Nhược cũng có một cái, nhưng khác với cậu, ở giữa là viên ngọc khấu.
Đại để chỉ có người chí thân chí ái, mới có thể không cầu gì khác, chỉ cầu bọn họ được bình an hỉ nhạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, không nhịn được cười rộ lên.
“Đây là quà sinh nhật đầu tiên em nhận hôm nay đó.” Cậu nhìn Thích Tầm nói.
“Vậy em thích chứ?” Thích Tầm hỏi.
“Thích.” Bách Tây cười ngây ngô, cậu nâng tay lên thưởng thức trong chốc lát: “Chính là thấy vòng bình an này, cứ cảm thấy anh với bà ngoại em hiền từ như nhau vậy.”
Thích Tầm rũ mi nhìn cậu: “Vậy anh có nên giúp em thể nghiệm một chút dáng vẻ hiền từ của anh không?”
Bách Tây giật mình một cái, đầu lắc như trống bỏi.
Mông cậu vẫn còn đau đấy, không chịu được thêm lần nữa đâu.
Thích Tầm cũng chỉ là hù dọa cậu thôi.
Hắn nâng tay Bách Tây, vuốt ve sợi dây trên cổ tay cậu, cánh tay của Bách Tây vừa gầy vừa trắng, dù có đeo cái gì cũng rất đẹp.
Hắn còn nói thêm: “Vòng tay này là tự anh bện đấy, có lẽ không được tốt lắm, đừng chê nó nhé.”
Bách Tây mở to hai mắt.
Hoắc, cái này cậu cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Tượng tượng cảnh Thích Tầm một thân trang phục tinh anh, lại ngồi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-yeu-tham-bi-lat-xe/1082945/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.