Thích Tầm lái xe với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi cho phép, ngoài cửa sổ, phong cảnh đều biến thành những quang ảnh mơ hồ.
Không lâu sau, bọn họ đã về đến nhà.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong hoa viên sáng lên ánh đèn màu vàng ấm, chiếu sáng những đoá sơn trà màu đỏ vũ mị rực rỡ.
Bắt đầu từ lúc đỗ xe vào gara ngầm, Thích Tầm đã hôn Bách Tây.
Bên trong không gian xe chật hẹp lại tối tăm, có loại cảm giác bí ẩn mơ hồ lại áp lực, tựa như tình cảm thế tục bị cấm đoán, chỉ có thể nép mình trong bóng tối.
Bách Tây vẫn luôn nhỏ giọng gọi tên Thích Tầm, ngoan ngoãn giống như cho phép Thích Tầm làm bất cứ điều gì với cậu.
Nhưng Thích Tầm vẫn kịp thời ngăn cản chính mình, dùng lý trí lớn nhất bắt chính mình ôm Bách Tây lên lầu, bọn họ cũng không bật đèn, chờ đến lúc vào phòng ngủ, trên người Bách Tây chỉ còn lại có một chiếc áo sơ-mi lỏng lẻo khoác hờ.
Dưới ánh đèn, làn da cậu có cảm giác trơn mịn như sữa bò, gần đây tóc lại dài hơn một chút, đôi mắt cậu ngấn nước nhìn Thích Tầm, môi đỏ hồng.
Thích Tầm cảm thấy trái tim nảy lên thật mạnh.
Hắn nghĩ, cho dù bây giờ Bách Tây có đưa ra bất cứ yêu cầu gì đi chăng nữa, có lẽ hắn đều sẽ đáp ứng.
Nếu Bách Tây muốn mặt trời hay ánh trăng, hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy được nó cho cậu.
Hắn hôn hôn Bách Tây, ở bên tai Bách Tây thấp giọng nói câu gì đó.
Bách Tây bụm mặt, mắng: “Lưu manh.”
Thích Tầm đã sớm miễn dịch với câu này, cười một tiếng, khiêng cậu lên, ôm tới bên giường.
Lưu manh hiển nhiên không phải hư danh.
Hơn một tiếng sau, Thích Tầm ở trong phòng tắm đong đầy nước tắm, sau đó ôm Bách Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-yeu-tham-bi-lat-xe/1082932/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.