Chủ nhật, Bách Tây sáng sớm liền trở về nhà.  
Cậu vẫn là không để Thích Tầm cùng về với cậu, phải luôn mãi bảo đảm rằng bố mẹ cậu không chủ trương giáo dục bằng gậy gộc mới thôi.  
Cậu đứng trước gương cài nút áo, từ trong gương nhìn Thích Tầm: “Em nói thật, bố mẹ em trông nghiêm túc vậy thôi, chứ thật ra tiến bộ lắm, em với Nhược Nhược từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị khẽ tay nữa đấy, hồi cấp ba ở độ tuổi nổi loạn cũng có tranh cãi vài lần, nhưng cuối cùng đều là bố mẹ em nhường nhịn trước. Nếu anh và em cùng trở về, nói không chừng lại lửa cháy đổ thêm dầu.”  
Thích Tầm không nói chuyện. 
Nhưng hắn cũng không lay chuyển được quyết định của Bách Tây, cuối cùng hai người đành phải cùng lùi lại một bước.  
Thích Tầm lái xe đưa Bách Tây về nhà, xe cũng chỉ ngừng ở bên đường gần nhà Bách gia, hắn ngồi chờ ở trong xe, Bách Tây thì đi vào một mình.  
Bách Tây vẫy vẫy tay: “Chờ điện thoại của em.”  
Sau đó, liền không quay đầu lại mà chạy vào.  
Thích Tầm ở trong xe nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng vẫn có chút nôn nóng và bất an.  
Chính hắn có trải nghiệm xuất quỹ vô cùng thê thảm, thế nên hắn không có cách nào để cảm thấy lạc quan về việc Bách Tây xuất quỹ được.  
Nhưng hắn lại không thể làm trái quyết định của Bách Tây, chỉ có thể trầm mặc mà ngồi ở trong xe, nhìn cảnh đông hiu quạnh trước mắt.  
* 
Bách Tây vào cửa nhà, trong nhà đã được bật sưởi, rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-yeu-tham-bi-lat-xe/1082913/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.