Thích Tầm kết thúc công tác vào chiều thứ sáu.
Trước chập tối, hắn và Bách Tây liền lái xe đến cổ trấn nọ, đi được nửa đường thì tuyết ngừng rơi, mặt đất như được phủ lên một tấm thảm nhung mỏng màu trắng.
Bách Tây đến cổ trấn chủ yếu là muốn ngắm rừng lá phong ở đó, hiện tại đã gần đến tháng mười hai, thời tiết chuyển lạnh, đây cũng là đợt phong đỏ cuối cùng rồi, lại qua một thời gian nữa là sẽ rụng hết.
Cho nên lúc bọn họ đến rừng phong đỏ, phát hiện cũng có rất nhiều du khách, trường thương đoản pháo*, các cô gái trẻ xúng xính váy áo đứng dưới tàng cây chụp ảnh chung, còn có người cos Hán phục, nhất thời phân không rõ là lá phong đẹp hơn hay là người càng đẹp hơn.
*trường thương đoản pháo là chỉ những ống kính máy ảnh,
máy quay phim, hoặc các vật dụng liên quan.
Bách Tây và Thích Tầm chẳng mang gì theo, chỉ có hai chiếc điện thoại, xen lẫn trong trong đám người tựa như hai người qua đường Giáp đi ngang qua xem náo nhiệt.
Nhưng Bách Tây vẫn là nhờ một cô gái ở gần đó giúp hai người họ chụp ảnh.
Cô gái nọ với đôi mắt đen lúng liếng nhìn lướt qua hai người, lộ ra nụ cười bà dì mà Bách Tây vô cùng quen thuộc—— cậu thường xuyên nhìn thấy nó trên gương mặt cô trợ lý của cậu.
“Hai người lại gần một chút, soái ca, hai anh có thể nhìn vào nhau, ánh mắt ôn nhu chút.” Cô gái hướng dẫn cho hai người.
Bách Tây ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, Thích Tầm cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-yeu-tham-bi-lat-xe/1082903/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.