Chương trước
Chương sau
Tô Trì giơ váy đưa cho cô xem: “ Đây là anh cho người đặt làm, toàn thế giới chỉ có một cái này, vẫn là màu hồng em thích nhất, em nói với anh em không mặc?”
Mễ Tửu quay đầu hừ một tiếng: “ Em muốn mặc váy Lục Tu mua cho em.”
Ấn đường Tô Trì giật giật: “ Lục Tu mua váy cho em đúng không, ở đâu?”
“ Trong tủ quần áo.”
Tô Trì mang một loại ý nghĩ muốn phân cao thấp với người đàn ông hoang dã mở tủ quần áo, chỉ thấy trong tủ treo một ít quần áo, lại không phải cái mà hắn quen thuộc, hắn yên lặng một lát rồi nhìn Mễ Tửu: “ Quần áo anh mua cho em đâu?”
“ Để ở nhà kho rồi.”
Mí mắt Tô Trì nhảy dựng, hắn quay lại đi đến trước bàn trang điểm, sau khi nhìn quanh một lượt, lại hỏi: “ Trang sức anh mua cho em đâu?”
“ Để trong nhà kho rồi.”
Cuối cùng, Tô Trì rời phòng nhưng chưa được một lúc, hắn đã quay lại với sắc mặt tái mét: “ Túi xách với giày anh mua cho em đâu.”
Mễ Tửu chớp chớp mắt: “ Để trong nhà kho rồi.”
Trong lúc Tô Trì không để ý, tủ quần áo của Mễ Tửu, hộp trang sức, chỗ xếp giày và túi xách trong phòng thay đồ… tất cả đều bị thay thế bằng đồ mà Lục Tu tặng rồi, ngay cả một cái kẹp tóc ở trên đầu Mễ Tửu lúc này, đó cũng là vết tisch của Lục Tu.
Tô Trì bỗng nhiên nhớ đến một câu Mễ Tửu sẽ không rời khỏi anh đó mà Lục Tu nói buổi tối hôm qua, anh hẳn không phải là nói lung tung, tất cả những lời mà anh nói đều là sự thật, chỉ xem những đồ trên người Mễ Tửu, Tô Trì có lí do tin Lục Tu này là đang cố gắng tiến tới chiếm giữ mooix không gian cuộc sống của Mễ Tửu.
Hắn xem Mễ Tửu như búp bê của mình mà nuôi dưỡng sao?
Người đàn ông này quả thật là có bệnh!
Mễ Tửu đã cầm một cái váy từ trong tủ quần áo ra, cô tức giận đập Tô Trì nói: “ Em muốn thay quần ó, anh đi ra ngoài.”
Tô Trì nhìn người em gái ngốc cái gì cũng không nhận ra này của mình, đột nhiên cảm thấy bất lực.
Đại thọ 70 tuổi của ông cụ nhà họ Cố đến rồi, khách đến ở biệt thự nhà họ Cố không dứt, đương nhiên, người có thể đến tham gia tiệc sinh nhật không giàu cũng quý.
Cố Tuyển đứng ở cửa, vốn dĩ cậu ta đã đẹp trai, chỉ là tính cách quá lạnh lùng cho nên khiến người ta cảm thấy không dễ tiếp cận, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản người ta nhìn chằm chằm vào cậu ta, đặc biệt là lần này người đến tham gia yến hội có rất nhiều bạn học của cậu ta.
Chỉ nhìn thoáng qua, cậu ta đã nhìn thấy cô gái đi từ bãi cỏ qua.
Trên người cô mặc một chiếc váy hai dây màu hồng nhạt, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo mê người, chiếc váy bó eo được phác họa hoàn mỹ đó của cô giống như một tay có thể nhẹ nhàng ôm hết vòng eo, vạt váy dài đến đầu gối, chân nhỏ mảnh khảnh thẳng tắp, ở trong đêm tối, da trắng tóc đen, môi hồng răng trắng của cô, vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của không ít người, huống hồ còn có một người dáng dấp thon dài bên cạnh cô, người đàn ông có dung nhan quá diêm dúa lẳиɠ ɭơ.
Tô Trì bị Mễ Tửu kéo tay đang rất có cảm giác thành tựu, không phải ai cũng có em gái xinh đẹp như vậy, tuy rằng Mễ Tửu có rất nhiều lúc khiến hắn đau đầu, nhưng mang ra ngoài đi một vòng vẫn thật sự rất có mặt mũi.
Điều duy nhất không tốt chính là, Mễ Tửu thấy sắc quên huynh.
Mễ Tửu bỗng nhiên vung tay đang nắm Tô Trì ra, cô đang mặc quần áo của người đàn ông hoang dã kia tặng, đeo giày cao gót của người đàn ông hoang dã kia tặng, chạy đến bên cạnh người đàn ông hoangdax đó.
“ Lục Tu!” Cô vui vẻ gọi tên anh.
Hôm nay anh mặc một thân tây trang màu đen vừa vặn, chải chuốt vóc người cao gầy của anh càng khiến cho anh tăng thêm khí chất tự phụ, anh nhìn cô trên đường mang theo ánh trăng lao tới, khuôn mặt ôn hòa để lộ ra sự dịu dàng ấm áp đến không thể tưởng tượng được.
Lục Tu cầm tay cô gái: “ Sao lại mặc ít như vậy?”
“ Tham gia yến hội mà, đương nhiên xinh đẹp là quan trọng nhất.”
Tô Trì ở bên kia không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy trong đôi mắt em gái hắn đầy ánh sao, lấp lánh rực rỡ, bọn họ đang nói chuyện, sau đó, cô hình như lại nói gì đó, ánh mắt của người đàn ông Lục Tu kia hơi ngưng lại, trong mắt của hắn lập tức đen kịt lại, tuy rằng trong đó còn có ý cười, lại giống như ấp ủ bão táp gì đó, tình cảm quá mức nồng nhiệt đó cũng khiến người ta sợ hãi.
Thân là đàn ông, Tô Trì chỉ cảm thấy loại ánh mắt đó của Lục Tu quá mức nguy hiểm, hắn nhịn không được hoài nghi Lục Tu lập tức muốn ăn đứa em gái ngốc kia của hắn.
Đương nhiên, ngoài Lục Tu, sẽ không có ai biết Mễ Tửu nói cái gì.
Cô lặng lẽ nói với anh: “ Dáng vẻ anh mặc tây trang thật đẹp trai, khiến em nhịn không được muốn lột sạch anh, đẩy anh ngã, sau đó chỉ cho một mình em xem.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.