Chương trước
Chương sau
Tâm trạng không vui lúc trước của Mễ Tửu đều bị quét sạch, cô nắm tay Lục Tu, nhìn anh cười rất ngọt ngào.
Giờ phút này, Lục Tu mới giống như chú ý tới người đang đứng bên cạnh, trên mặt anh hiện biểu cảm bất ngờ, nhưng rất nhanh, anh đã lịch sự nói: “Bạn học Cố, có việc gì sao?”
Cố Tuyển sắc mặt lạnh lùng, bình thường cậu ta cũng không bao giờ nói chuyện với Lục Tu, trước kia bọn họ nhiều lắm là từng có duyên gặp mặt ở trong yến tiệc của đại gia tộc nào đó, nhưng đều sẽ không để đối phương vào mắt, về sau nghe nói Mễ Tửu ở bên Lục Tu, cậu ta mới ít nhiều hiểu rõ một ít chuyện của Lục Tu.
Đối mặt với lời chào hỏi lễ phép của Lục Tu, Cố Tuyển cũng không để ý tới anh, mà nhìn về phía Mễ Tửu, liếc mắt nhìn sữa chua trong tay cô, Cố Tuyển nói: “Trời lạnh, cái thân thể yếu đuối đến mức có thể té xỉu bất kỳ lúc nào còn uống đồ lạnh như vậy, xem ra cậu rất nhớ giường của bệnh viện.”
Mễ Tửu không vui, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Lục Tu đã mở miệng cười: “Sức khỏe của Tửu Tửu đã tốt hơn không ít, lúc trước bởi vì thân thể không tốt, có rất nhiều thứ em ấy không thể thử, vậy nên tôi muốn bầu bạn với em ấy, bù lại những việc trước kia chưa thể thực hiện, hơn nữa tôi cũng sẽ có chừng mực, dù sao tôi cũng không muốn em ấy vào bệnh viện. ”
Mễ Tửu hớn hở, cô ôm lấy cánh tay Lục Tu, đắc ý nói về phía Cố Tuyển: “Đúng vậy, có Lục Tu ở đây, tôi sẽ không sao đâu.”
Cố Tuyển nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Mễ Tửu chỉ cảm thấy chói mắt, người đứng xem xung quanh đã càng ngày càng nhiều, cậu ta không nói gì nữa, trực tiếp vòng qua chỗ cô rời khỏi nơi này.
Mễ Tửu nhìn bóng lưng Cố Tuyển, nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Cậu ta thật đúng là càng ngày càng kỳ lạ…”
Có bàn tay bỗng nhiên nâng mặt cô, xoay về một hướng khác, trước mắt cô xuất hiện khuôn mặt tươi cười dịu dàng của chàng trai, khóe môi anh có một nụ cười, quả nhiên là như tắm mình trong gió xuân: “Tửu Tửu, lúc có anh ở đây, không được nhìn những người đàn ông khác. ”
Ánh mắt đen ngọc của anh tản ra ấm áp sâu thẳm, nhưng con ngươi màu mực của anh lại như còn đen hơn ba phần so với người bình thường, không chiếu vào được một tia sáng nào, cả người thanh quý, lại có ưu nhã quỷ dị đến động lòng người.
Mễ Tửu nuốt nước bọt.
Không biết vì sao, cô nhìn Lục Tu như vậy lại cảm thấy bộ dáng bây giờ của anh thật sự rất mê người, vì vậy, cô chớp mắt, thẳng thắn nói ra khát vọng trong lòng mình: “Lục Tu, em muốn hôn anh. ”
Ánh mắt Lục Tu chợt dừng lại, anh lập tức khẽ cười ra tiếng, đôi mắt giống như lấy lại được hào quang, cực kỳ hiền hòa, anh thấp giọng nói: “Đi theo anh.”
Nắm tay cô, anh dẫn cô đến phòng họp của Hội Học sinh, anh là hội trưởng Hội Học sinh, có chìa khóa ở đây, trước kia khi tới đây, anh đều là hội trưởng ôn hòa lễ độ ngồi ở vị trí chính diện, nhưng mà hiện tại, anh vẫn ngồi ở vị trí này, lại cúi đầu hôn lên cô gái đang ngồi trên đùi mình, tựa vào trong ngực mình.
Nụ hôn có hương vị dâu tây, rất ngọt ngào.
Vốn là một nụ hôn nhẹ nhàng, về sau lại càng triền miên có lực. Một lúc lâu sau, anh thoáng lui ra, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười, đôi mắt hơi sâu, anh hỏi: “Còn muốn không?”
Đôi mắt Mễ Tửu sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hai tay quấn quanh cổ anh, giọng điệu vui sướng: “Muốn. ”
Giọng nói của cô ngọt ngào đến mức có thể làm tim anh cũng run rẩy theo.
Lục Tu cúi đầu, lần nữa kề sát vào cô, nụ hôn dịu dàng rơi trên môi cô gái, càng trở nên đỏ mọng ướŧ áŧ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.