Chương trước
Chương sau
Có lẽ là vì hôm qua uống nước đá nên khi Thẩm Trì rời giường, cậu có hơi ho nhẹ. Đầu có chút váng vất, cậu hâm nóng cốc sữa bò, uống một ngụm rồi bước ra ngoài.

Đi tới cạnh cổng trường, cậu đã trông thấy quầy bán đồ ăn sáng từ đằng xa, nhưng chỉ có mình ba Quý chứ không thấy mẹ Quý đâu.

Thẩm Trì gọi Thi Lương đang đi đằng trước lại, nhìn quầy hàng và hỏi: "Gần đây cậu đều mua đồ ăn sáng ở đằng kia đúng không?"

Thi Lương gật đầu: "Ngày nào tớ cũng mua."

"Dạo này chỉ có một người ra bày quán thôi à?"

"Chỉ có đúng một chú thôi." Thi Lương nhớ lại rồi đáp, "Chú ấy bảo cô đang ở nhà tĩnh dưỡng rồi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Dù bận nhưng chú ấy cười tươi lắm."

Thẩm Trì cúi đầu, chẳng nói năng gì.

Trang Châu đứng cạnh túm tay Thi Lương, ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa. Thi Lương bất an hỏi: "Tớ nói sai cái gì sao?"

"Đấy là ba mẹ của cậu ấy." Trang Châu nhỏ giọng bảo.

Thi Lương sững người nhìn theo bóng lưng thiếu niên đã rời đi. Cậu ta thấy quần áo Thẩm Trì mặc rõ ràng toàn là đồ xịn, nào là áo len mềm mại đắt tiền, rồi có cả mũ lông xù để đội khi trời lạnh nữa, làm cậu ta tưởng rằng Thẩm Trì được người nhà chăm sóc rất tốt.

Lúc này, cậu ta mới nhớ ra rằng Thẩm Trì đang một mình trọ tại phòng thuê. Nếu là mẹ cậu ta, chắc chắn mẹ sẽ chẳng nỡ để cậu ta ra ngoài ở một mình.

Song hẳn ba mẹ Thẩm Trì bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy. Có lẽ ban nãy thiếu niên kia đã thấy thoáng buồn.

Thi Lương tới phòng học chậm một bước. Cậu ta đi đến chỗ ngồi của Thẩm Trì, thuần thục lấy bài tập của mình ra: "Tớ chép giúp cậu nhé."

Cậu trai mở cặp sách, đang định đưa bài tập về nhà cho Thi Lương thì chợt thấy chiếc điện thoại đặt trên bàn học. Cậu bèn rút tay về: "Tôi tự làm."

Trang Châu chậm rãi trừng mắt nhìn, tưởng mình nghe nhầm tới nơi. Cậu ta ngạc nhiên hỏi: "Sao bỗng dưng cậu lại muốn tự làm bài rồi?"

Thẩm Trì lạnh lùng đáp: "Bài tập của mình thì tốt nhất là tự mình làm."

Vừa nghe đã biết kia không phải là giọng điệu của Thẩm Trì, Trang Châu càng nghi ngờ tợn, bèn nhịn không nổi hỏi: "Ai bảo cậu thế?"

Bàn tay cầm bút của thiếu niên khựng lại: "Người khác nói vậy."

Trang Châu chưa từng thấy Thẩm Trì chịu nghe lời ai, đến cả thầy Vương chủ nhiệm mà cậu cũng chẳng đoái hoài. Cậu ta thầm nhủ, không phải là đối tượng yêu qua mạng đấy chứ? Nghĩ tới việc yêu đương qua mạng mà cũng bị khuyên nên làm bài tập, cậu ta ngay tức khắc bay sạch mong đợi đối với chuyện hẹn hò trực tuyến.

Giờ tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, nam sinh ngồi hàng trước đang lén lút gọi điện thoại, song người ngồi đằng sau đều có thể nghe thấy tiếng cậu ta: "Thành phố cậu ở có lạnh không?"

"Tớ biết ngay là lạnh mà! Đang độ thu đông nên dễ bị cảm lắm, cậu nhớ phải để ý sức khoẻ nhé."

Thấy Thẩm Trì đang làm bài tập nhíu mày, Trang Châu bèn nhanh chóng giải thích: "Quan tâm đến sức khoẻ của bạn gái là chuyện bình thường. Nó thể hiện ra là cậu lo lắng cho người ta đấy, giúp gây thiện cảm cực kì luôn."

Còn một điều nữa Trang Châu chưa nói. Với xác suất hiện tại của Thẩm Trì ấy à, cho dù cậu bạn hàng trước có gọi điện thoại hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, hoàn toàn không có chỗ để cậu thực hành.

Thấy Thẩm Trì không phản bác, nỗi lo lắng trong lòng Trang Châu hạ xuống. Nhìn bộ dạng và vẻ mặt lạnh lùng của cậu, hẳn sẽ là cái kiểu trai thẳng bảo con gái uống nước nóng nhiều vào.

Nghe tới phần sau cùng, thiếu niên vểnh tai lên. Đoạn, cậu mở WeChat và nhấn vào ảnh đại diện của Nghiêm Tuyết Tiêu.

Thẩm Trì: Thành phố cậu ở có lạnh không?

Nghiêm Tuyết Tiêu: Cũng bình thường.

Thấy câu trả lời khác hẳn với dự đoán, bàn tay đang gõ chữ của cậu trai khựng lại. Ít ra đối phương vẫn chưa nói là không lạnh, cậu suy nghĩ một chốc rồi nhắn tiếp.

Thẩm Trì: Tui biết ngay là lạnh mà! Đang tầm thu đông nên dễ bị cảm lắm, cậu phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt đó.

Hồi lâu sau, bên kia mới gửi tin nhắn.

Nghiêm Tuyết Tiêu: Bị cảm à?

Chẳng hiểu sao trọng tâm câu chuyện lại quay sang mình, Thẩm Trì ngẩn người, loay hoay mãi không nghĩ ra cách trả lời.

Thẩm Trì: Tui chỉ bị cảm nhẹ thôi. Cậu nhớ phải uống nhiều nước nóng vào, đừng uống nước lạnh.

Đầu còn lại điện thoại, Nghiêm Tuyết Tiêu lẳng lặng nhìn màn hình. Dường như thấy giọng điệu vẫn chưa đủ quan tâm, phía đối diện thu hồi tin nhắn, đoạn gửi sang một tin khác.

Thẩm Trì: Uống thật nhiều nước nóng nha!

Người thanh niên khẽ nhướng hàng lông mày đẹp, tự dưng thấy mình thật yếu ớt. Ấy vậy, anh vẫn nhấc cái tách bên cạnh lên và nhấp một ngụm trà nóng.

Thế rồi, đặt chén trà đen trên tay xuống, anh bật máy tính lên tìm kiếm.

Trẻ con bị cảm thì phải làm thế nào?



Buổi chiều, Thẩm Trì quay về nhà. Nhận được thông báo mới của cửa tiệm chăm bé con, cậu theo bản năng nhấn xem.

Cửa hàng vừa thêm vào kệ một loại bình giữ nhiệt kiểu mới. Cậu chỉ cần uống đủ năm bình mỗi ngày và chia sẻ trên vòng bạn bè đủ một tuần thì có thể được hoàn tiền, song giá cả lên tới một trăm hai mươi tệ lận.

Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, mấy món hàng mà cửa tiệm chăm bé con bán càng ngày càng đắt, nhưng vẫn nằm trong mức giá mà cậu chấp nhận được.

Thẩm Trì: Không giảm sao?

Chủ cửa hàng nhanh chóng trả lời cậu.

Cửa hàng chăm bé con: Bên thương hiệu đã khuyến mãi rồi, không bớt được.

Một bình nước giữ nhiệt có giá một trăm hai mươi tệ, nếu check-in thì sẽ được hoàn tiền, làm tròn lên là miễn phí. Đồ được chuyển từ kho hàng ngay trong địa phương nên hẳn sẽ đến vào ngày mai. Thiếu niên do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn chốt đơn.

Cậu mở livestream, không biết từ khi nào mà phòng phát sóng của cậu đã đạt bảy mươi nghìn người theo dõi. Như thường lệ, cậu vào game.

Bây giờ cậu đang đứng thứ mười hai ở server châu Á, chỉ còn hai bậc nữa là vào được mười vị trí đầu. Dựa theo tiến độ hiện tại, nhanh nhất là ngày mai cậu sẽ hoàn thành xong mục tiêu.

[Hướng đến top 10 server châu Á nào!]

[Dư Thanh rác rưởi ra đây mà xem, bé con sắp lọt top 10 rồi này]

[Ngày nào cũng phải chửi Dư Thanh!]

[Từ giải đấu đến xem, kĩ thuật của streamer không tệ]

Lam Hằng chưa online, cậu một mình chơi ghép đội bốn người. Bản đồ được chọn ngẫu nhiên là bản đồ rừng nhiệt đới, cậu đánh dấu điểm nhảy tại khu đền thờ. Ngày hôm nay, số người hạ cánh xuống đây nhiều một cách bất thường.

[Đền thờ được cập nhật theo phiên bản mới rồi đấy à? Sao số người nhảy xuống chỗ này còn nhiều hơn cả ở căn cứ quân sự vậy? Hai mươi người luôn rồi]

[Đã cập nhật đâu]

[Lạ ghê, tui cảm giác trận này phải đẫm máu lắm đây]

Bởi vì đền chỉ có đúng hai tầng nên rất ít chỗ núp. Thẩm Trì tạm thời đổi điểm nhảy và hạ xuống một khu nằm ngay cạnh đền thờ.

Vị trí cậu chọn rất kín đáo, theo đúng lý thuyết sẽ không bị ai phát hiện. Ấy thế, kẻ địch cứ như có thể đoán trước được hành động của cậu, khiến cậu vừa đáp đất đã bị tập kích.

katty đã dùng AKM giết bạn.

Nhìn màn hình chuyển màu xám, cậu nắm chặt con chuột.

[Sốc luôn, lần đầu tiên thấy Late biến thành hộp]

[Hiếm khi mới thấy bé con bị như tui]

[Tiếc quá, rớt điểm rồi]

Thẩm Trì mím đôi môi mỏng. Cậu vào ván tiếp theo, trận này vẫn là bản đồ rừng nhiệt đới. Cậu không chọn những điểm nhiều người nhảy mà cẩn thận bung dù tại một khu vực hoang vu. Song, vừa đáp xuống, cậu bất ngờ lại bị hai đội tấn công và giết chết.

Cậu siết con chuột. Đến cả khu bình luận cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

[Ở cái chỗ này mà cũng có hai đội á?]

[Quái lạ, bọn họ ngay sát như vậy nhưng không hề tấn công nhau mà chỉ nhằm vào bé con]

[Chẳng lẽ là có người đá stream(*)?]

(*) Đá stream là một thuật ngữ mô tả tình trạng đối thủ biết được vị trí của streamer thông qua việc xem livestream để bắn gục, làm phiền hoặc quấy rầy.



Tại phòng livestream nổi tiếng của Emperor Penguin Live, giọng nói của Tư Đình Khai ngập tràn vui sướng: "Thằng nhóc tóc đỏ kia lại chết rồi."

[Chết là tốt]

[Ai bảo cậu ta làm Emperor Penguin để lỡ mất chức vô địch?]

[Lần livestream trước còn để tên là leo top 10 server châu Á kìa, lần này cho rơi xuống top 20 nhé]

[Xuống top 20 vẫn chưa đủ, thằng nhãi này ít nhất phải xuống top 50 mới vừa]

Lam Hằng vừa online đã bị tấn công, làm thứ hạng tụt xuống mấy bậc. Mặc dù anh không leo rank bên server châu Á nhưng như vậy cũng rất ảnh hưởng đến hiệu quả livestream.

Anh lập tức nhận ra rằng có người đang đá stream. Trò ác ý này không hề hiếm gặp trong giới livestream. Nhiều người canh streamer để vào cùng một trận với họ, mục đích không phải là vì muốn giành chiến thắng mà là để trải nghiệm niềm vui khi giết được streamer.

Anh nhẫn nhịn nói trong phòng phát sóng trực tiếp: "Các anh em chơi vui chứ? Vui rồi thì làm ơn nương tay nhé."

[Lão Lam thật sự không còn cách nào khác]

[Còn làm gì được nữa đây? Kiểu này thì đâu livestream tiếp được, khán giả dù kiên nhẫn đến mấy cũng không muốn nhìn streamer cứ biến thành hộp hoài]

[Nghe bảo Late còn bị chơi xấu kinh hơn cơ, tận mấy đội liền tham gia lận]

Lam Hằng vừa dứt lời, lúc anh vào trận kế tiếp quả nhiên bị ít người đánh hơn hẳn. Anh thở phào nhẹ nhõm, thấy bình luận gần nhất kia bèn vào phòng livestream của Late.

Kitten Live không phải một nền tảng lớn, Tô Bách nổi tiếng nhất cũng có mỗi nửa triệu người theo dõi. Những người kia chỉ đang cố trút giận bằng cách rình giết bọn họ, song cả đám đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, vậy nên anh hạ mình xuống là sẽ được tha ngay. Dù sao thì anh cũng phải dựa vào việc livestream để kiếm sống.

Ấy thế, Late vẫn cứ im lặng chơi game. Sống lưng thẳng tắp, cậu thậm chí còn sống sót càng ngày càng lâu hơn ở những lần công kích sau, khiến Lam Hằng không khỏi thở dài.



Thẩm Trì ngồi trước máy tính, cậu đã tụt từ hạng mười hai xuống hạng hai mươi. Chẳng nói chẳng rằng như cũ, cậu vừa hạ xuống đất đã leo thẳng lên xe, rồi bỏ lại toán địch đằng sau.

[Lần này không đuổi kịp được nữa nhỉ]

[Vòng chung kết lại gặp thì phải làm sao đây, khó chịu vờ lờ]

[Đến lúc đấy bàn sau đi, dù sao bây giờ đám kia lén nhìn màn hình cũng không theo nổi cả cái bản đồ đâu, ít ra có thể nghỉ ngơi một chút]

[Sao tự dưng lại quay về rồi?]

Thẩm Trì quay đầu xe và lái trở về. Do tài xế không thể tấn công nên cậu nhanh chóng chuyển sang ghế phụ, rồi càn quét đám địch đứng ven đường, pha nào pha nấy đều là headshot. Nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng, cậu lại đổi về ghế lái, đoạn nghênh ngang rời đi.

[Pha phản công này!]

[Mị thấy dễ chịu quá]

[Bên kia có phải là streamer hot của Emperor Penguin không nhở? Tui nhớ tên là Tư Đình Khai thì phải, kéo cả đội đi đánh người ta mà không đọ lại nổi, đúng là mất mặt]

Thẩm Trì ngồi trên xe cất súng: "Không so đo với trẻ mồ côi."

Ngay khi cậu đang định tiêu diệt nốt đám địch còn lại, một thông báo từ hệ thống hiện lên trong phòng livestream. Màn hình lập tức biến thành một màu đen kịt.

Phòng phát sóng trực tiếp của bạn đã bị chặn do người liên quan báo cáo vì công kích cá nhân.

Cả phòng livestream nổi giận không thôi.

[Đúng là bé con bị nhắm vào kìa]

[Miệng không nhịn được toả hương]

[Bị người liên quan báo cáo? Cũng giỏi dùng nội quy ghê ha, mày chơi xấu đánh úp người ta mà còn không biết xấu hổ đi báo cáo vì công kích cá nhân hả? Bé con nói còn không đúng sao?]

Nhìn phòng phát sóng độc một màu đen, thiếu niên nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cậu còn nợ nhà họ Thẩm chín trăm nghìn nữa, chẳng biết đến khi nào mới có thể trả hết. Chỉ khi mỗi ngày đếm số cá khô nhỏ, cậu mới có thể yên giấc, rồi tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ mau hết nợ thôi.

Lam Hằng gửi cho cậu một tin nhắn: "Cậu đừng sốt ruột quá. Bị chặn lần đầu thì tài khoản không dừng vĩnh viễn đâu, thường sẽ chỉ không livestream được trong vòng một tuần thôi."

Cậu trai ở bên kia màn hình không lên tiếng. Lam Hằng tuy lo rằng Late sẽ bị suy sụp tinh thần nhưng cũng chẳng dám phát ngôn những thứ không nên nói trên kênh livestream. Người xem phát sóng trực tiếp rất đông, thành thử streamer đều rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, bị cấm khỏi toàn bộ mạng lưới nào phải chuyện đùa.

Mới đầu, anh toan khuyên người kia nhân nhượng chút, nhưng thấy cậu trai vẫn trầm mặc như cũ, anh bỗng dưng lại mềm lòng. Suy cho cùng cậu hãy còn nhỏ, chỉ biết dồn hết sức để chơi game.

Miễn là biết tập luyện thì trò chơi sẽ đem lại kết quả, nhưng thế giới này đâu chỉ gói gọn trong mỗi mình game. Một người chưa thành niên vậy mà đã phải đối mặt với sự tàn khốc của thế giới người lớn.

Bầu không khí tĩnh lặng đến lạ. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng cậu trai vui vẻ nói: "Online rồi."

Giọng điệu lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Bạn cậu à?" Lam Hằng không nhịn được hỏi.

Thiếu niên hạ mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Thẩm Trì nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu trong danh sách bạn bè của mình. Nếu là bình thường, cậu chắc chắn sẽ gửi lời mời cho đối phương ngay, nhưng lần này lại không làm. Chẳng muốn người nọ hiểu lầm, cậu mở WeChat lên giải thích.

Thẩm Trì: Có người đánh lén, nếu cậu ghép cặp với tui thì sẽ bị rớt điểm đó. Lần sau có cơ hội thì cùng nhau chơi nha.

Đối phương dường như đã hiểu, bèn thản nhiên gửi sang một câu.

Nghiêm Tuyết Tiêu: Tôi biết.

Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục đăng nhập vào game. Ấy thế, ngay giây tiếp theo, trên màn hình lại xuất hiện một thông báo.

Yan đã gửi cho bạn lời mời vào đội.

Lần đầu tiên, cậu nhận được lời mời vào đội của Nghiêm Tuyết Tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.