Chương trước
Chương sau
Edit & beta: MeanChan
Tất Dục Cẩn nhìn bộ dạng ngốc ngốc của anh, thật sự không thể nhịn nổi sự rung động trong lồng ngực, vươn tay xoa nhẹ đầu anh một cái.
"Đi mở họp đi."
Mái tóc dưới bàn tay vừa cứng cỏi lại vừa mềm mại, mái tóc ngắn cắt lần trước giờ đã dài ra, không còn đâm tay chút nào nữa.
Tất Dục Cẩn dừng lại, vài giây sau mới rời tay đi.
Khâu Ninh đã choáng váng hết cả người.
Những lời Tất Dục Cẩn nói anh đều nghe rõ, nhưng lại không hiểu ý tứ bên trong là sao.
Cảm ơn quà của cậu.
Tôi rất thích.
Không phải đâu không phải đâu không phải đâu?
Không phải là định quỵt nợ không thanh toán cho anh đấy chứ?
Đường đường là tổng giám đốc MR, một nhà tư bản trên người có không biết bao nhiêu trăm triệu mà lại phải lừa cả 4276 đồng trong tay anh, có còn là người không???
Khẳng định là không phải!!
Oán khí khiến người ta can đảm hơn.
Nụ cười nịnh nọt nhão nhoét đã không còn, sắc mặt sầm sì, một ánh mắt cũng chẳng thèm cho ông chủ, chẳng đáp lời, rũ mắt bước thẳng vào phòng họp.
Tất Dục Cẩn:?
Hội nghị kéo dài hơn hai giờ, nội dung vừa nhiều vừa phức tạp, phải viết nhiều ghi chú đến độ tay Khâu Ninh tê rần.
Anh âm thầm thở dài.
Sau khi về còn phải viết báo cáo phương án, nỗ lực của tháng này sẽ quyết định công trạng tháng sau, công trạng quyết định độ dày của ví tiền.
Ví tiền đã trống không, ông chủ còn lừa mất 4276 đồng.
Đệch.
Người làm công mất đi động lực.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tất Dục Cẩn khom lưng, nhặt túi quà màu xanh lam từ dưới đất lên.
Tần Kiêu đang chuẩn bị xoay người, dư quang nhìn thấy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng tiến lên: "Tất tổng tôi cầm cho."
"Không cần." Tất Dục Cẩn cầm túi trong tay: "Người khác đưa."
Sau khi nghe thấy câu kia, Tần Kiêu lại ngớ người trong một giây phút ngắn ngủi, ngơ ngác chớp mắt: "À."
Lực chú ý của những người khác bị động tĩnh rất nhỏ này hấp dẫn, nhưng cũng rời đi rất mau.
Nhân viên Hoa Nam thì không rõ lắm, nhưng những ai làm việc ở MR đều đang gào thét trong lòng.
Có bao giờ Tất tổng mang đồ vật không liên quan đến công việc vào hội nghị chưa???
Bây giờ có rồi nè!
Cơn hóng hớt trong lòng mọi người bay loạn lên, nhưng không có một ai dám biểu hiện ra mặt.
Khâu Ninh liếc theo một cái.
Mắt trái viết chữ "Thịt".
Mắt phải viết chữ "Đau".
Tề tổng cùng hắn ra khỏi phòng họp, thấy đồ trong tay hắn liền cười: "Quà tặng?"
Đôi môi Tất Dục Cẩn viu phát cong lên liền, "Vâng" một tiếng.
Tề tổng hiểu ra chân lý, vỗ vỗ vai hắn: "Thật tinh mắt, bác cũng chuẩn bị một phần quà cùng nhãn hiệu này cho cháu, vào văn phòng xem chứ?"
Lông mày Tất Dục Cẩn nhíu lại trong giây lát, cảm giác kỳ lạ dâng lên từ trong tâm: "Giống nhau?"
Tề tổng nhìn túi quà của hắn: "Cùng một hãng, kiểu dáng thì không giống cái này, là bác đặt người ta làm riêng."
Tất Dục Cẩn trầm mặc hai giây, cuối cùng nói: "Được."
Khâu Ninh lúc lắc dùng dằng đi ở cuối cùng, không nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người.
Tống Quốc Tài: "Cậu sao đấy? Sao thấy tâm trạng cậu hôm nay là lạ? Mất tiền à?".
Còn gì ngoài mất tiền nữa.
Anh nhét tư liệu trong tay vào ngực Tống Quốc Tài: "Em đi WC".
Trong hội nghị Khâu Ninh không uống nước nên vào WC cũng chỉ đứng dựa vào bồn rửa tay chơi di động.
Trong khung thoại với người liên hệ gần nhất, tin nhắn giữa hai người vẫn dừng lại ở câu chúc ngủ ngon từ ngày hôm qua.
Khâu Ninh lướt lịch sử trò chuyện một lúc, vẫn không nhịn được mà nhắn tin qua.
QN: Bảo bối, em bị lừa QAQ
QN: Hôm nay em mang đồ đến cho ông chủ, ổng không thanh toán cho em thì thôi, còn tự nhiên nói cảm ơn quà của cậu, tôi rất thích.
QN: Em chưa gặp được người nào mặt dày vậy luôn á T_T
QN: Chị nói có phải ổng cố ý để em lưu lại công ty, sau đó chèn ép em, khiến em không dám ngẩng đầu lên trong công ty nữa đúng không??
Anh nhớ lại sau khi tiến vào công ty tổng, thái độ của Tất Dục Cẩn đối với anh lúc đậm lúc nhạt, không nhìn ra được là đang có ý định gì.
Cậu nhân viên nhỏ mới ném mất một số tiền khổng lồ nên có oán khí siêu lớn.
Lực tay gõ bàn phím cứ như cái bàn phím chính là kẻ thù.
QN: Hắn nằm mơ, em sẽ không để hắn như nguyện!
Ra khỏi cửa WC, anh liền đụng phải một bóng dáng hơi thân quen.
Là cô gái nhờ anh đi lấy hộ đồ.
Sắc mặt cô gái đã tốt lên nhiều, cầm bình giữ ấm trong tay, thấy anh liền sáng mắt, vui mừng đi tới.
Khâu Ninh nắm hóa đơn đang muốn hỏi rõ ràng, cô gái nhìn bàn tay trống rỗng của anh, đột nhiên hỏi: "Anh không lấy được sao? Nãy đồng nghiệp tôi nhắn là cô ấy đã lấy hộ rồi."
Khâu Ninh ngây người, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Lấy hộ rồi?"
"Đúng rồi, quên không lưu phương thức liên hệ với anh nên cũng không thể báo với anh được."
Khâu Ninh rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó sai sai, sắc môi trắng bệnh: "Vị trí Aoai là bao nhiêu? B07?"
"Là B17 nha, B07 hợp tác với chúng tôi nên sẽ có ưu đãi, hàng đặt riêng thì phải tới B17 để lấy..." Cô gái thấy vẻ mặt anh là lạ, sửng sốt: "Anh cầm nhầm sao?"
B, 1, 7.
Đệt.
Anh nói oan cho Tất Dục Cẩn rồi?
Người ta căn bản là không có lừa tiền anh!
Không phải, 4276 đồng kia không thanh toán được?
Bàn tay Khâu Ninh đút vào túi quần, hung hăng nhéo đùi mình một cái, thần sắc vặn vẹo cười: "Không hề, mở họp nên chưa lấy kịp."
Cô gái thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nếu không lại hại anh đi một chuyến tay không."
Anh trả thẻ nhân viên lại cho cô gái, do dự một lát, hỏi: "Hàng mua từ thương hiệu này có thể trả lại không?"
"Theo lý thuyết là không thể, nhưng nhân viên Hoa Nam có thể, anh mới tới à? Trước kia chưa từng thấy anh ở bộ phận thị trường." Cô gái lấy di động ra, con ngươi sáng lấp lánh, vành tai hồng hồng, nhỏ giọng nói: "À thì, hôm nay làm phiền anh quá, thêm WeChat nha, lúc nào mời anh ăn cơm."
Trước cửa sổ sát đất, cô gái trẻ tuổi đang đứng đối mặt với một chàng trai cao gầy tuấn tú, một bên là gương mặt đầy ráng chiều đỏ, một bên là ánh mặt trời ôn hòa, thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi.
Tất Dục Cẩn mới bước ra khỏi văn phòng Tề tổng liền nhìn thấy một màn này, gương mặt đang hiền lành ôn hòa tức khắc lạnh xuống âm độ.
"Khâu Ninh."
Hai người nghe tiếng gọi bèn quay sang nhìn, người đàn ông cao gầy cầm hai chiếc túi trong tay, cùng một nhãn hiệu, quy cách đóng gói trông hơi khác nhau.
Khâu Ninh có chút chột dạ, đành bày ra một nụ cười ân cần: "Tất tổng."
Tất Dục Cẩn nhướng mày, sau đó nhìn chăm chăm vào di động của cô gái nọ.
Cô gái giật mình một phát, rụt lại đồ vật theo bản năng.
Tất Dục Cẩn rời mắt, đi tới trước mặt Khâu Ninh, vỗ đầu anh một cái: "Đi thôi."
Chỉ chạm nhẹ một chút, đầu ngón tay liền lập tức rời đi, chạm đúng vào điểm cân bằng của khoảng cách giữa xa lạ và thân mật.
Khâu Ninh thót tim, cảm thấy là lạ chỗ nào, rồi lại không thể nói ra thành lời.
Nếu cứ nhất định phải nói thì...
Ông chủ anh hình như đang gay với... anh?
Bước chân Khâu Ninh đang đi theo người phía trước hơi dừng lại một lát.
Sau đó lại không kìm được mà cười.
Quả nhiên là chơi game lắm quá lú rồi.
- -
Trận chiến tranh giành thành trì bang hội trong《 Thất giới 》 phải đánh khoảng 3 – 5 ngày.
Quân tử như ngọc Thần Thoại Bất Bại và Chú Thỏ Con Ngoan Ngoãn thành lập một diễn đàn chung. Khâu Ninh tan tầm về đến nhà, mở ra di động liền thấy tin nhắc nhở từ diễn đàn【 Người một nhà yêu thương lẫn nhau】đã sớm lên tới 99+.
397 tin nhắn mới.
Bạch Chỉ: Phật tổ ơi, thừa dịp mấy người trong bang chúng ta đi làm, bọn hộ trộm lấy hai cứ điểm ở đỉnh Không Vụ rồi!
Nông Phu Tam Quyền: Nghe nói Vạn Thế Vô Cực tối hôm qua cả đêm không ngủ, tìm mọi cách liên hệ người trong bang lên trò chơi giữa đêm.
Gấu Trúc Miêu Miêu: Làm ông mày cười chết, tháng này lấy được thì dùng cái beep, tháng sau bố đây sẽ cướp lại cho mi xem.
Ánh Nến: @ toàn thể ai chưa lãnh chiến lợi phẩm thì đi lãnh nhanh lên, tăng sức chiến đấu cho bản thân, đừng bỏ buff nhân sâm đan, buổi tối nay còn phải đánh một trận lớn!
Trò chơi đang sửa chữa mấy cái BUG, trong lúc chờ cập nhật, Khâu Ninh thuận tay lướt xem vòng bạn bè.
Trừ công việc quảng cáo của đồng nghiệp, số nội dung bình thường ít ỏi đã được đăng lên từ ba giờ trước.
Lục Trừu Trừu: Vì sao trên đời này lại có thứ gọi là đau bụng kinh? Phụ nữ trước đây đã từng làm ra chuyện tai họa tận trời gì sao? Sao đời này lại phải chịu nỗi khổ như vậy? Tín nữ nguyện dùng lại tên bạn trai cũ thêm mười năm để đời sau không phải làm phụ nữ [ mỉm cười ]
Ưu Nhạc Quả bình luận: Ôm chị một cái nà, kiếp sau chúng ta cùng nhau làm cỏ dại đi [ khóc lớn ]
Ánh Nến bình luận: Em có bạn trai cũ???
Lục Trừu Trừu bình luận:?
Ánh Nến bình luận: Ý anh là, anh gửi cẩu kỷ táo đỏ đường em không pha uống à?
Lục Trừu Trừu bình luận: Ông đây đang ở bệnh viện còn chưa đủ hiểu à? [ mỉm cười ]
Ánh Nến bình luận:...... Vậy uống nhiều nước ấm.
Lục Trừu Trừu bình luận: Nước ấm là phương thuốc bí mật tổ truyền nhà anh à? Lúc nào cũng uống nước ấm, □□ uống hay không uống hả?
"......"
Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được cơn giận không có chỗ phát tiết kia.
Khâu Ninh bày tỏ anh sâu sắc đồng tình với Ánh Nến.
Sau đó nhấn like.
Anh tiếp tục lướt xuống
Tất Dục Cẩn: Cảm ơn món quà [ hình ảnh ]
Cái tên đột ngột xuất hiện làm ngón tay Khâu Ninh khựng lại.
Tất Dục Cẩn cũng sẽ đăng bài trong vòng bạn bè ư?
Trong ảnh là một chiếc dây lưng của nhãn hiệu nổi tiếng, yên lặng nằm trong hộp quà, bên cạnh còn có một chiếc túi quà màu xanh lam.
Mỗi chi tiết nhỏ trong bức hình đều khiến Khâu Ninh thấy quen thuộc.
Trợ lý Tần bình luận: Chúc Tất tổng sinh nhật vui vẻ, mọi chuyện hài lòng, vạn sự như ý [ hoa tươi ]
Khâu Ninh hơi ngồi thẳng người lên.
Trời ơi, khó trách Tất Dục Cẩn lại nói vậy.
Hôm nay là sinh nhật Tất Dục Cẩn.
Vậy là hắn tưởng anh tặng quà sinh nhật cho hắn?
Cái sự hiểu lầm này... Bàn tay Khâu Ninh chống trán, nhìn nội dung bài viết mà tâm trạng bề bộn.
Anh cảm thấy mình sẽ không bao giờ được thanh toán cái dây lưng kia nữa.
Không ngờ Tất Dục Cẩn còn rất có tâm, nhận quà còn cố ý đăng vòng bạn bè để cảm ơn.
Anh nhấn vào vòng bạn bè của Tất Dục Cẩn, rất ít bài viết, lướt hai ba cái liền chạm đáy.
Sau khi tải đi tải lại mấy lần, Khâu Ninh phát hiện ra một vấn đề rất không ổn.
Trong vòng bạn bè của Tất Dục Cẩn, chỉ đăng hình quà tặng của một người là anh.
Khâu Ninh: "......"
Anh đương nhiên sẽ không ngốc đến độ Tất Dục Cẩn chỉ nhận được quà của một mình anh. Vậy như này là sao? Anh đưa có một cái dây lưng mà đưa tận vào sâu trong lòng ông chủ luôn hả?
Nhưng bình thường cũng chưa từng thấy bạn bè của Tất Dục Cẩn.
Nhỡ đâu, anh nói là nhỡ đâu, Tất Dục Cẩn thật sự chỉ nhận được quà từ một mình anh thì sao?
Tờ hóa đơn bên trong túi áo đã bị anh nắm đến nhăn nheo.
Khâu Ninh móc ra nhìn một lát.
Sau đó ném vào thùng rác.
Lúc Tất Dục Cẩn về đến nhà đã đặt chiếc thắt lưng Khâu Ninh đưa vào ô vuông chuyên dùng để đặt vật phẩm trang sức thường dùng, sau đó thay thành quần áo thoải mái mặc ở nhà.
Vừa mới ngồi vào bàn máy tính, điện thoại của mẹ Tất đã đánh tới đây.
Giọng phụ nữ bên đầu kia nhẹ nhàng tinh tế: "...Hôm nay không ra ngoài chơi với bạn bè à?".
"Lùi rồi."
"Đừng làm việc quá sức, sức khỏe quan trọng hơn, nhân ngày sinh nhật thì nghỉ ngơi thật tốt...".
"Vâng."
Mẹ Tất lại lải nhải một hồi lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi chuyển tới chủ đề chính: "33 rồi, vẫn không có người nào coi trọng sao?".
Không thể nghi ngờ, con trai của bà là người ưu tú, là sự kiêu ngạo của bà. Số phụ nữ ngưỡng mộ hắn có thể xếp từ đầu này tới đầu kia Kinh Giang, vốn tưởng sẽ không bao giờ phải nhọc lòng vì vấn đề con dâu, nhưng cháu trai của bạn mình đã đi nhà trẻ rồi mà con mình còn chưa mọc được một đóa hoa đào nào.
Mọi người chung quanh đều khuyên bà đừng lo quá, ngồi ở vị trí như Tất Dục Cẩn, 37 38 kết hôn cũng không phải là muộn, mà con cái cũng không thích nghe mấy lời lải nhải này đâu.
Nhưng bà không nhịn nổi.
Cho rằng lần này cũng như các lần trước, kết thúc trong sự im lặng của con trai, ai ngờ lại nghe thấy con trai nói qua điện thoại: "Chờ ổn định quan hệ sẽ mang về cho cha mẹ xem."
Lời nói cất ra với giọng điệu ôn hòa mà bà chưa bao giờ nghe thấy.
Tất Dục Cẩn bật máy tính lên, màn hình đen sì phản chiếu gương mặt bình tĩnh của hắn. Ở một đầu khác, cha mẹ đã bị hắn nói cho ngớ người, sau khi hiểu rõ ý của hắn liền hóng hớt hỏi không ngừng.
"Không ở cùng nhau, quan hệ chúng con còn chưa xác định, chưa gặp được cha mẹ em ấy... Cha mẹ đừng qua đây, đừng dọa em ấy."
"Không cần chuẩn bị phòng tân hôn, bọn con không kết hôn được, vì sao ư... Không vì lý do gì cả, chính sách không cho phép." Máy tính khởi động xong, Tất Dục Cẩn nhìn chằm chằm icon trò chơi 《 Thất giới 》, chậm rãi nói: "Đối phương là một người con trai."
- ---------Hết chương 53----------
Editor: é é é soft xỉuuuuu, nhưng nếu biết quà là do bé yêu tặng nhầm thì chắc chị Cẩn phải cay lắm... Hi vọng vụ này ổn thỏa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.