Chương trước
Chương sau
Edit & beta: MeanChan
Tình cảm nồng nhiệt không thể chối từ, Khâu Ninh bị đồng nghiệp ở tỉnh A thay phiên rót mấy ly. Là "người tâm phúc" trước mặt Tất Dục Cẩn, bao nhiêu nín nhịn không dám đùa giỡn trước mặt ông chủ đều đổ bộ hết lên người anh, không khí trong bữa tiệc cũng náo nhiệt lên.
Sau khi cơm no rượu say xong, trên bàn đã có hai người đổ gục tại chỗ, Khâu Ninh nhớ mai còn phải làm việc nên tranh thủ chạy vào WC mấy lần nên miễn cưỡng coi là không say quá, nhưng cũng thấy không ổn lắm.
Mọi người ăn uống đến tận lúc đóng cửa thì thôi, Khâu Ninh dùng một chút ý thức tỉnh táo cuối cùng để chống đỡ bản thân, đóng gói thêm một phần điểm tâm ngọt và mấy ngón ngon, cũng khen: "Ăn ngon."
Người phục vụ cẩn thận đóng gói đồ ăn vào hộp giữ ấm, giám đốc khách sạn tự mình đưa tới, cung cung kính kính đưa nhóm người này ra về.
Gió cuối hè đã nhuốm hơi lạnh, Khâu Ninh bị gió thổi qua, không kìm được mà run run.
Anh híp mắt nhìn về phương xa, sau đó thong thả quay đầu, hỏi đồng nghiệp đang đi bên cạnh: "Phòng chúng ta... ở đâu vậy?"
...... Quả thật là say đến mụ người.
Các đồng nghiệp đều không uống nhiều lắm, đỡ Khâu Ninh lung lay đứng cũng không vững: "Vậy cậu phải hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy."
Chu Vận dị ứng với cồn nên cả quá trình đều không chạm vào một giọt rượu nào, nhìn Khâu Ninh vậy thì rất bất đắc dĩ: "Anh ơi là anh, không uống được thì uống ít đi chút chứ."
Nói xong lại nhìn hộp giữ ấm trên tay anh, lẩm bẩm một tiếng: "Còn nhớ phải đóng gói đồ ăn, say thật hay giả đây."
Tuy rằng Khâu Ninh đã say nhưng cái tai vẫn còn thính lắm, nghe vậy liền trừng cậu ta một cái. Anh không giải thích gì, chỉ ôm chặt cái hộp giữ ấm vào ngực.
Thời gian đã qua 10 giờ đêm, con đường nhỏ về khách sạn đã thắp lên những ánh đèn đường nhàn nhạt. Mấy bước đầu Khâu Ninh đi còn ổn, nhưng chưa ra khỏi con đường nhỏ đã đột nhiên lặng lẽ cười khục khục he he.
Rừng cây nhỏ bên cạnh con đường bị gió thổi đến rung lên sàn sạt.
Trong nháy mắt, cả đám người nổi hết cả da gà gai ốc lên.
Có một đồng nghiệp nhát gan sắp khóc luôn rồi: "Anh Khâu..."
Khâu Ninh nhìn về phía người mới gọi anh: "Tôi muốn nói cho cậu một bí mật nhỏ."
Con ngươi đen thăm thẳm dưới ánh đèn đường tàn lụi trông lại càng khủng bố hơn nũa.
Đồng nghiệp có vẻ không muốn nghe lắm, âm điệu run run: "Đại ca à, oan có đầu nợ có chủ, ai làm hại anh thì anh tìm người ta đi, sau này tôi sẽ đốt tiền vàng cho anh, anh cứ ra khỏi người anh Khâu của chúng tôi trước đã được không..."
Khâu Ninh áp sát vào hắn, dùng âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy để nói thầm: "Tôi có bạn gái rồi!"
Đồng nghiệp: "......"
Khâu Ninh nhìn biểu tình nghẹn lời của hắn, cau mày một cái: "Cậu không tin?"
Lúc trước Chu Vận đã từng chính tai nghe được nữ đồng nghiệp ở văn phòng nói rằng, Khâu Ninh mà có bạn gái cái beep, solo 26 năm ngay từ trong trứng nước, tiếc cho một gương mặt đẹp vậy mà...
Cậu ta dứt khoát đỡ Khâu Ninh đi về phía trước: "Tin tin tin, không quan tâm cô ấy là Giai Tuệ hay là Sadako, tất cả đều là chị dâu của chúng tôi."
Anh có bạn gái!
Sao bọn họ lại không tin anh?!
Khâu Ninh tức đến độ lên tinh thần ngay lập tức, viu một cái tránh khỏi cánh tay Chu Vận, sờ soạng mò ra chiếc di động trong túi: "Tôi phải gọi điện cho bảo bối nhà tôi!"
Không nói lý lẽ với con ma men, cả nhóm người bất đắc dĩ, chỉ đành đứng trong gió lạnh xem Khâu Ninh uống say phát điên.
Mãi mới móc được điện thoại ra, ấn mật mã sai hai lần mới mở được khóa, Khâu Ninh nhìn lịch sử WeChat mà đầu óc đặc như tương hồ.
WeChat của bảo bối nhà anh là cái nào ý nhờ?
Khâu Ninh cố gắng mở to mắt ra, rốt cuộc nhìn thấy một chữ "Cẩn" trong đống tên kỳ lạ quái đản.
Anh không chút nghĩ ngợi mà lập tức gọi điện qua: "Bảo bối, tới đón em đi, bọn họ không tin em có bạn gái!"
Ngốc đến đáng thương.
Qua hơn nửa ngày, khi Khâu Ninh cảm thấy mình sắp lăn ra đây ngủ rồi thì mới nghe đối phương hỏi: "Ở đâu?"
Ơ?
Giọng nói của bảo bối nhà anh nghe kì kì nhể?
Khâu Ninh đưa di động ra trước mặt nhìn thật kỹ, là "Cẩn", không nhầm mà.
"Bảo bối, chị bị cảm sao, giọng chị thay đổi rồi?"
Chu Vận thật sự không đứng nhìn được nữa, đoạt di động từ tay anh rồi nói lời xin lỗi: "Ngại quá, bạn tôi uống say rồi, quấy rầy!"
Đối phương chưa nói gì, vài giây sau liền không cúp máy không chút đắn đo.
Nhét di động lại vào túi Khâu Ninh, Chu Vận cầu xin: "Tổ tông ơi, đừng làm trò mất mặt nữa mà, về phòng đi ngủ được không... Mé, anh, ba ba, ông nội của con ơi, đừng ngủ trên mặt đất! Đi thêm tí nữa là đến phòng anh rồi!"
Khâu Ninh đã nằm thẳng trên mặt đất và nhắm mắt lại, đầu óc anh lúc này đang rất nặng nề, thân thể không còn sức lực, chẳng muốn làm gì nữa cả, chỉ muốn nằm xuống luôn cho nhẹ nợ.
Tiếc là giường cứng quá, còn chả ấm tí nào.
Anh đổi một tư thế thoải mái hơn, bất mãn nói: "Chu Vận, giúp tôi mở điều hòa đi..."
Chu Vận: "......"
Chôn luôn tại chỗ có được không?
Các đồng nghiệp khác đã cười đến rồ rồi, thậm chí còn móc điện thoại ra quay trò mất mặt của anh lại.
Chu Vận dở khóc dở cười, dùng sức túm lấy cánh tay anh: "Tổ tông ơi, anh đừng ngủ trên mặt đất, ốm bây giờ!"
Người say rượu khỏe khiếp, cho dù Chu Vận kéo thế nào cũng không thể làm Khâu Ninh nhúc nhích một phân, người nằm trên đất thậm chí còn ôm hộp giữ ấm chặt hơn nữa, cứ như làm vậy là có thể nhận được nguồn nhiệt ấm nóng từ bên trong truyền ra.
Chu Vận kéo đến phát mệt, đang chuẩn bị đổi phương pháp khác thì một cánh tay thon dài duỗi từ bên cạnh tới, cầm lấy cánh tay cậu ta đang túm trong tay.
Chu Vận sửng sốt, ghé mắt qua nhìn rồi giật thót: "Tất, Tất tổng......"
Tất Dục Cẩn đã thay thành thường phục, ngực hơi phập phồng, hình như mới chạy vội tới. Hắn liếc Chu Vận một cái bằng đôi mắt lạnh lẽo như chiếc giếng cổ không gợn sóng.
Người sau buông lỏng tay theo bản năng, đứng qua một bên.
Ánh mắt Tất Dục Cẩn lại đặt vào người đang nằm trên đất, gương mặt không nhìn ra cảm xúc mà dùng sức kéo người dậy, lạnh giọng gọi một tiếng:
"Khâu Ninh."
Thanh âm này......
Ngữ điệu này......
Khâu Ninh người còn chưa đứng vững nhưng đôi mắt lại bật mở trong tích tắc, anh hưng phấn mà hét ầm lên:
"Bảo bối!!!"
Gió đêm thổi qua, xung quanh tĩnh lặng đến độ có thể nghe được tiếng gió một cách rõ ràng.
Vài giây sau.
Hít ——
Con ngươi của mấy đồng nghiệp xung quanh run bắn lên, bạch bạch bạch mà lui về sau mấy bước cứ như làm vậy là có thể rời xa khỏi sai lầm ngu xuẩn khủng khiếp nào đó.
Con ngươi Tất Dục Cẩn lóe lên, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Khâu Ninh đứng không được nữa, cả người mềm oặt ngã về phía hắn, Tất Dục Cẩn lại vội vàng đỡ lấy anh.
"Ư, sao chị cao vậy?" Khâu Ninh cười hai tiếng: "Cao như ông chủ của em luôn."
Anh khó chịu mà đặt cái trán lên ngực bảo bối nhà mình, thấp giọng nói: "Chị đừng cao như anh ta..."
Độ ấm thân thể của người trong ngực có hơi cao, Tất Dục Cẩn nắm hai vai của anh, rũ mắt nhìn mái tóc mềm mại bóng mượt, hầu kết lăn chuyển hai cái: "Vì sao?"
"Quá cao."
Khâu Ninh trả lời rất chậm: "Mỗi lần nhìn anh ta lại phải ngửa đầu lên, mệt lắm á."
Không nghĩ tới cái lý do này, Tất Dục Cẩn không khỏi thấy hơi buồn cười, nhưng hắn căng chặt khóe miệng để không cười ra.
Khâu Ninh vẫn đang bận oán giận: "Mỗi lần nói chuyện với hắn xong, cổ đều đau ơi là đau."
Tất Dục Cẩn: "......"
"Lại nói tiếp," Khâu Ninh đột nhiên nhớ tới một sự kiện trong lúc mông lung, "Chị có thấy Tất Dục Cẩn đâu không?"
"Không," Tất Dục Cẩn rất bình tĩnh, "Cậu tìm hắn làm gì?"
Khâu Ninh nỗ lực đứng thẳng người, lắc lắc cái hộp giữ ấm trong tay, "Em mang đồ ăn về cho hắn."
!!!
Hóa ra anh không đóng gói thức ăn!
Mà là thăng chức tăng lương!
Chu Vận nhìn hai người cách đó vài bước, rất muốn chuồn mất nhưng lại không dám, ánh mắt phức tạp không thôi. Hai vị đồng nghiệp bên người cậu ta cũng đã bị dọa đến tỉnh hẳn, đang trợn mắt há hốc mồm mà đứng xem màn "kịch" này giống cậu.
Tất Dục Cẩn ngẩn người: "Gói cho tôi?"
Khâu Ninh dùng sức gật đầu một cái: "Đúng vậy!"
Trong con ngươi Tất Dục Cẩn chan chứa cảm xúc: "Vì sao?"
Khâu Ninh hoang mang nhìn hắn, như kiểu vừa nghe được cái lời gì vô lý lắm: "Hắn chưa ăn cơm mà, làm gì có ai gọi điện cho hắn..."
Tất Dục Cẩn ngơ ngẩn.
Quả thật không có ai gọi cho hắn hết. Hắn ngồi ở bàn làm tất cả mọi người đều không thoải mái, nhân viên nhỏ cũng phải vất vả mà chống đỡ việc xã giao một mình nên hắn mới tìm cái cớ để rời đi. Không ngờ Khâu Ninh lại chú ý tới, còn lo hắn chưa ăn cơm mà bọc đồ ăn cho hắn.
Tất Dục Cẩn nhịn không được mà cười nhẹ: "Yên tâm, hắn ăn rồi."
Khâu Ninh yên tâm "à" một tiếng, cũng không nói thêm nữa, nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là mệt lắm rồi.
Tất Dục Cẩn yên lặng thở dài một hơi, thu lại cảm xúc đang tràn ra, quay đầu hỏi Chu Vận: "Phòng ở đâu?"
Chu Vận giật mình một cái, tiến tới đáp: "2...2015, Tất tổng, anh Khâu uống say quá rồi, một người không đỡ nổi, để tôi giúp ngài..."
"Không cần." Tất Dục Cẩn nhẹ giọng cự tuyệt.
Bàn tay đang vươn ra của Chu Vận cứng lại tại chỗ.
Sau đó cậu thấy Tất Dục Cẩn nửa ngồi xổm xuống, một tay đỡ lưng Khâu Ninh, một tay kéo cái mông Khâu Ninh lên, dùng chút lực đã ôm được người lên.
Khâu Ninh hình như có cảm giác từ trước mà gác đầu vào ngực hắn theo bản năng, hai tay ngoan ngoãn ôm cổ đối phương, tránh cho bản thân ngã xuống.
Tất Dục Cẩn hơi cứng người trong chớp mắt, chờ lúc đối phương yên tĩnh lại thì điều chỉnh độ cao, để cho người trong ngực có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Cặp chân dài của Khâu Ninh tách ra rũ hai bên sườn Tất Dục Cẩn, nương theo động tác của đối phương mà lung lay hai cái.
(tôi đoán nó gần giống thế này, chỉ là Khâu Ninh gác đầu vào ngực Tất Dục Cẩn và cái tay tội lỗi của ổng ôm mông Khâu Ninh – nhưng thế thì Khâu Ninh có bị nhỏ quá không, sao thấp được đến độ chui cả đầu vào ngực người ta được)
Tư thế này... Sao trông có vẻ ái muội.
Một chút cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng Chu Vận, rồi lại không thể hiểu nổi nguyên nhân là do đâu.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên lại đối diện với đôi mắt đen thẳm của BOSS, "Dẫn đường."
Dọc đường đi Khâu Ninh ngủ rất ngoan, chỉ có hơi thở là đang nhẹ nhàng phả vào giữa cổ, có hơi ngứa.
Vốn định để nhân viên nhỏ ăn chút khổ rồi mới đi, ai ngờ vẫn say thành bãi bùn lầy như này.
Tất Dục Cẩn rất muốn dùng tư thế này mà vỗ cho anh một phát, nhưng lại thấy luyến tiếc.
Chu Vận thấp thỏm mang người về phòng, nhìn ông chủ cẩn thận đặt người trong ngực lên giường, sau đó còn cởi giày cho đối phương, lại cẩn thận đắp chăn lên.
Chu Vận đã chết lặng.
Cho dù bây giờ có quỷ hiện ra trước mặt cậu, cậu cũng không sợ nữa.
Được ngủ trên chiếc giường mềm mại nhưng Khâu Ninh vẫn khó chịu cực kỳ, Tất Dục Cẩn quay đầu nhìn Chu Vận: "Phiền cậu chạy nhanh ra tiệm thuốc, mua chút thuốc giải rượu."
Chu Vận lúng ta lúng túng gật đầu: "Được." nhưng mới đi được nửa bước đã bị gọi giật lại: "Cậu đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền lại cho cậu."
Chu Vận thấy lạ liền hỏi: "Cái này có tính là chuyện công không?"
Tất Dục Cẩn ngước mắt: "Tính là chuyện tư."
"Tính chuyện tư thì không cần đâu, tôi với anh Khâu không tính toán với nhau chút tiền ấy..."
"Tính chuyện tư," Tất Dục Cẩn ngắt lời cậu, "Càng muốn chuyển."
Chu Vận: "......"
?
Sau khi Chu Vận mang theo tiền ra cửa, Tất Dục Cẩn vén tay áo lên, tiến vào phòng tắm làm ấm khăn lông rồi cầm ra.
Khâu Ninh còn cau mày, trên mặt, vành tai, cổ, tất cả đều là màu ửng đỏ sau khi say, Tất Dục Cẩn lau cho anh từng chút một.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Khâu Ninh, phản ứng đầu tiên Tất Dục Cẩn là hoài nghi có phải mình ngã ngựa rồi hay không.
Nhưng suy nghĩ này đã bị hắn phủ định rất mau.
Tuy rằng hai người từng tiếp xúc nhiều lần trong sinh hoạt nhưng thái độ của Khâu Ninh với hắn vừa cung kính vừa xa cách, khác hoàn toàn với cách anh đối xử với "Hành Cẩn".
Ngay sau đó, lời nói say rượu của đối phương đã chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng.
Nhưng Khâu Ninh có thể nhớ tới mình, dù là Hành Cẩn hay là Tất Dục Cẩn, hắn đều rất vui mừng.
Cẩn thận lau hai lần, chân mày Khâu Ninh quả nhiên lơi lỏng đi nhiều.
Tất Dục Cẩn ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn người nằm bên cạnh.
Nửa khuôn mặt của Khâu Ninh đều vùi sâu vào gối đầu, gương mặt đỏ bừng trở nên đặc biệt hấp dẫn trên nền gối trắng như tuyết, hai tay anh đặt ngoài vỏ chăn, ngủ thoải mái vô lo vô nghĩ.
Tất Dục Cẩn duỗi tay, nhẹ nhàng sờ mặt anh.
Độ ấm cao hơn bình thường một chút, lại còn rất mềm.
Hắn nhịn không được lại nhéo nhéo.
Hơi nghiện rồi.
Khâu Ninh không thoải mái mà xoay mặt, môi đỏ mấp máy, không biết đang lầm bầm cái gì.
Tất Dục Cẩn cúi xuống, đặt lỗ tai lại gần. Hơi thở ấm nóng của người con trai phất nhẹ bên tai.
"Bảo bối......"
Tất Dục Cẩn kiên nhẫn đợi một lúc, lại nghe thấy đối phương nói: "Hôn......"
Cho dù đang ở trong mộng nhưng nghe vẫn thẹn thùng lắm.
Giấc mộng của người trưởng thành, luôn luôn kiều diễm và ái muội.
Ánh mắt Tất Dục Cẩn lướt qua cặp môi đỏ kia, cúi đầu, tóc đen và tấm lưng rộng lớn che khuất tầm nhìn từ sau.
Ở phía bên này, Tất Dục Cẩn đang nhẹ nhàng hôn anh như anh đã yêu cầu.
- ---------Hết chương 36----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.