Chương trước
Chương sau
Đánh với bạn bè không tốt lắm.
Người chơi lẻ gặp phải đội tuyển quốc gia, huống chi trong số bọn họ còn có mấy kẻ chạy ra từ đội tuyển quốc gia thể nghiệm cuộc sống dân thường.
Đội ngũ im lặng trong chốc lát, có người lại không nhịn nổi, hỏi:
【 đội ngũ 】 Trúc diệp phong: Các đại thần, các cậu sẽ không đánh nhường nhau đấy chứ?
【 đội ngũ 】 Một biểu núi sông vạn dặm: Các cậu sẽ không bán đồng đội đấy chứ?
【 đội ngũ 】 Ánh dương ấm áp: Nếu không thắng thì có thể đừng báo thù chúng tôi không?
Bản đồ chiến trường lần này là nằm trong sa mạc, ranh giới giữa hai bên là một con sông nhỏ.
"Vật tư ở Mê sơn đổi mới rất nhanh, khẳng định bên ánh nến sẽ cử người có sức chiến đấu cao đi đoạt vật tư, chúng ta không đi, tốt hơn hết là vào sông và canh phòng bên bờ." Khâu Ninh vội vàng phân tích tình huống, không thấy kênh đội ngũ nhưng anh không thuần thục chiến trường bằng Thanh Khê mấy độ, vì thế hỏi một câu: "Thanh Khê cậu thấy sao?"
"Không thành vấn đề." Thanh Khê mấy độ đứng ở điểm xuất phát: "Băng sông tức là dùng đường thủy, giao thông không thuận tiện nên bên Ánh nến sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này, hai người canh là đủ, bốn người sẽ vào sông, đối phương đánh không lại thì cũng sẽ không phí thời gian ở đây."
Khâu Ninh không có dị nghị, "Người canh phòng sẽ là Ưu Nhạc Quả và..."
Anh nhìn danh sách đội ngũ, chốt hạ: "Hành Cẩn có thể đi không?"
Tất Dục Cẩn từ từ đánh chữ trong đội ngũ.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Không thể.
Khâu Ninh nhìn hai chữ này thật lâu mới thu mắt về: "Được, tôi ở lại với Sủi cảo."
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Hai người chúng ta không thể đi chung sao?
Khâu Ninh nói: "Tôi chọn thuộc tính tấn công, thích hợp đi chiến đấu, không hợp phòng thủ, chỉ có số ít người vào sông thôi nên tài khoản nhỏ* các cậu không cần lo lắng."
Tất Dục Cẩn đặt ngón tay ở bàn phím nhưng không gõ chữ nào.
Im lặng mất vài giây.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Tôi biết rồi.
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Tôi ở lại.
Khâu Ninh rời mắt ra khỏi người Hành Cẩn: "Vậy quyết định thế nhé, mấy người tài khoản lớn* chúng ta vào sông, đoạt vật tư xong thì xem có thể đi nhà họ trộm một phát không."
(đại hào – tiểu hào: tài khoản cấp cao hơn, mạnh hơn – tài khoản nhỏ, cấp thấp hơn.)
Vào đầu mỗi vòng, NPC đứng tại điểm xuất phát của cả hai bên giữ vật tư bắt đầu đổi mới, nếu không phân ra một ít người bảo vệ thì đến lúc kết thúc sẽ mất rất nhiều điểm.
Thanh Khê mấy độ đồng ý quyết định này.
Trước khi rời đi, Khâu Ninh nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, nam Tiêu Dao vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, động tác chờ phát động cũng không có, lẻ loi mà đứng trong cát vàng, không hiểu sao lại lộ ra chút bất lực.
Bốn người nhẹ nhàng lấy được vật tư trôi trên sông, số điểm nhanh chóng tăng lên mấy giá trị.
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo đi thám thính tình hình địch về, đưa tin: "NPC bên họ có năm người canh, trong đó có hai vú em."
"Tôi có thể kiểm soát vú em, Phong Vũ Lâm Lâm cậu phụ trách tấn công bạo kích được chứ?"
【 đội ngũ 】 Phong Vũ Lâm Lâm: Hừ.
Khâu Ninh coi như cậu ta đáp ứng rồi.
Con đường phía trước tất nhiên không hề suôn sẻ, đầu tiên là một tên nổi tiếng phát hiện ra họ, mật báo về xong lại kéo ra một đống người khác, trong đó bao gồm cả bang chủ thân yêu của họ.
【 chiến trường 】 Ánh nến: Tay rút kiếm, run nhè nhẹ, người anh em à tôi xin lỗi rất nhiều...
Khâu Ninh ấn kỹ năng, một tia sáng màu lục đậm trực tiếp phóng vụt qua.
【 chiến trường 】 Ánh nến:???
【 chiến trường 】 Ánh nến: Không thể chờ tôi niệm xong lời kịch à? Nói đạo lý chút đi chứ!
【 chiến trường 】 Thu Ninh: Nắm đấm chính là đạo lý thép.
【 chiến trường 】 Ánh nến: Đậu.
Chức nghiệp của Ánh nến là U trạch, tuy rằng Khâu Ninh biết chơi nhưng không giỏi lắm, chờ thuật luyện ngục có hiệu quả cho đến khi hết tác dụng, hắn cũng không thể đánh chết bất kỳ ai, số đầu người thu hoạch được bên ta nhờ tất vào Thanh Khê mấy độ và Phong Vũ Lâm Lâm.
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo và mấy người khác chỉ là trợ công.
Khâu Ninh quan sát nhóm người Ánh nến, cau mày.
【 chiến trường 】 Thu Ninh: Vú em của các cậu đâu? Khinh thường hai Thần Khí và một bàn tay to PVP chúng tôi như thế cơ à?
Anh nói xong, Ánh nến mới nhận ra điều không thích hợp.
Đúng vậy, lúc nãy khi bị đánh, hắn không được ăn bất kỳ một phát trị liệu nào, vú em của bọn họ đâu?
Trong YY, Ánh nến chau mày, ngữ khí không tốt lắm: "Nguyện Quân Hảo Mộng, chạy đâu rồi, sao không nghe chỉ huy!?"
Không một ai trả lời, cả YY và chiến trường đều lặng ngắt như tờ.
Ánh nến lại hô một tiếng: "Nguyện Quân Hảo Mộng, nghe thấy thì đánh số 1 trong đội ngũ đi."
Không ai đánh số 1, ngay sau đó, chiến trường đột nhiên hiện ra một tin tức mới ——
【 chiến trường: Nguyện Quân Hảo Mộng thành công đánh chết Ưu Nhạc Quả. 】
【 chiến trường: Nguyện Quân Hảo Mộng thành công đánh chết Hành Cẩn. 】
Khâu Ninh vừa mới cùng Thanh Khê mấy độ kết phường đánh chết NPC đóng giữ vật tư liền thấy tin tức này.
Chút hưng phấn khi cướp được vật tư đã tan biến trong nháy mắt.
Khâu Ninh: "Hành Cẩn, cậu với Ưu Nhạc Quả không sao chứ?"
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Không sao.
Khâu Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Sau khi đếm ngược sống lại kết thúc, hai cậu về Điểm Sống Lại, đừng đi qua sông, chạy hết về phía Mê sơn, hai cậu có thể ở đó để chi viện, đông người thì nhiều sức."
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn: Được.
"Nếu đánh không lại thì chạy, đầu người quá nhiều cũng sẽ giúp đối thủ thêm điểm."
【 đội ngũ 】 Hành Cẩn:.
Tuy rằng đối phương luôn trả lời nhưng Khâu Ninh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Quá là qua loa lấy lệ.
Khâu Ninh thở dài.
Ý anh là muốn để Hành Cẩn thử chơi chung với người khác nhiều hơn, chim non trong tổ sớm muộn cũng có ngày bay đi.
Dính vào một mình anh thì không thể bay đi được.
Nhưng hình như đối phương có ý kiến rất lớn.
Thanh Khê mấy độ hỏi: "Muốn đi hỗ trợ không?"
Khâu Ninh mím môi nói: "Không cần, đi đoạt chút vật tư của họ đi."
Đang chạy tới điểm đến, ánh mắt Khâu Ninh không khống chế được mà đặt vào tin tức đánh chết.
Có chút khó chịu.
Anh đang định bỏ qua thì...
【 chiến trường: Nguyện Quân Hảo Mộng thành công đánh chết Hành Cẩn. 】
Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo cũng hỏi: "Thật sự không đi hỗ trợ?"
Con chuột của Khâu Ninh động đậy, tiếp tục chạy về đích đến.
Không thể làm mẹ hiền.
Mẹ hiền chiều hư con.
【 chiến trường: Nguyện Quân Hảo Mộng thành công đánh chết Hành Cẩn. 】
Khâu Ninh: "......"
Anh hít sâu một hơi, nhịn nào nhịn nào.
"Tôi qua đó một chút, ba người các cậu tùy cơ ứng biến nhé."
Nói xong còn chưa kịp đồng đội đáp lại đã nhanh chóng chạy ngược trở về.
Mẹ chiều hư con cái cmn ý.
Tất Dục Cẩn nhìn nhân vật trong trò chơi ngã xuống lần thứ ba, ánh mắt bình tĩnh không chút xao động.
Vũ khí trên tay Nguyện Quân Hảo Mộng nhẹ nhàng tản ra ánh sáng tím.
Ưu Nhạc Quả bên cạnh không thêm máu được vì cô ấy cũng bị người ta nhắm vào, là một bang chúng gần đây khá thân với Nguyện Quân Hảo Mộng nên đối phương đánh chết cô không chút áp lực.
Nguyện Quân Hảo Mộng cố ý thủ tại đây, cô ta không hề đánh ai, ngoại trừ lần đầu tiên vô tình nhặt đầu người của Ưu Nhạc Quả, sau đó cô ả chỉ chăm chăm đánh chết Hành Cẩn.
Chiến trường vô tình, cùng một bang thì sao chứ? Nơi này chỉ có đầu người, không có tình cảm bang hội gì hết.
Cô ta chỉ là dựa theo quy tắc trò chơi mà thôi, Ánh nến có muốn mắng cũng không mắng được đến cô.
Thủ pháp của cô ta thì gà mờ, nhưng đối phó với một đồ ngốc mới chưa chơi được bao lâu chỉ biết vung tiền thì vẫn dư dả.
Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, trong lòng cô ta tràn đầy khoái cảm trả thù.
【 phụ cận 】 Nguyện Quân Hảo Mộng: Còn lên nữa không?
Tất Dục Cẩn không quan tâm cô, hắn đặt hết lực chú ý của mình lên người Khâu Ninh.
Hắn có thể cảm nhận được rằng nhân viên nhỏ đang cố tình cách xa hắn một chút nhưng không hề có ác ý, thậm chí còn có chút cẩn thận.
Chẳng lẽ thật sự dọa sợ người ta rồi?
Tất Dục Cẩn cau mày, lần đầu tiên bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
Trang bị hiện tại của hắn không tệ, hơn nữa còn có Ưu Nhạc Quả bên cạnh, nếu cứng rắn muốn đánh với Nguyện Quân Hảo Mộng thì tỉ lệ thành công là năm mươi năm mươi.
Nhưng hắn không làm vậy, Nguyện Quân Hảo Mộng nghĩ có thể áp đảo hắn, thật ra là hắn không đánh trả thôi.
Thời gian sống lại tại chỗ lại tới, Tất Dục Cẩn không chút do dự ấn xuống.
Hắn muốn nhìn xem, hắn cần phải chết bao nhiêu lần thì nhân viên nhỏ mới quay về cứu hắn.
Kỹ năng của Nguyện Quân Hảo Mộng lại đánh úp tới một lần nữa, Tất Dục Cẩn thậm chí còn cầm cốc cà phê bên cạnh lên uống một ngụm.
Một vệt sáng màu đen rơi từ trên trời xuống, chính xác trăm phần trăm mà đập vào người Nguyện Quân Hảo Mộng.
Chơi với Thu Ninh cũng đã lâu, Tất Dục Cẩn thậm chí còn không thuần thục kỹ năng của mình bằng kỹ năng của cậu nhân viên.
Hắn hơi hơi cong môi.
Tới rồi.
Nguyện Quân Hảo Mộng hoảng sợ.
Cô vốn định thừa dịp đám Ánh nến quấn lấy mấy người Thu Ninh thì chạy ra đánh lén, ai ngờ lại bị chiêu này của Thu Ninh đánh cho không kịp né.
Khâu Ninh chỉ huy Nguyệt kiến noãn, hai ba phát đã khống chế được Nguyện Quân Hảo Mộng, anh cũng không vội một đao giải quyết ngay mà phóng kỹ năng nhỏ ra, từng chút từng chút, thật chậm rãi mà tra tấn kẻ thù.
Lăng trì xử tử.
Không có gì khiến người ta nhục nhã hơn điều này.
Nguyện Quân Hảo Mộng chỉ có thể chịu đựng.
Chờ sau khi đối phương ngã xuống, Khâu Ninh mới không chút dao động, gõ chữ.
【 phụ cận 】 Nguyệt kiến noãn: Người của tôi mà cô cũng dám động?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.