Edit & beta: MeanChan
(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Lúc Khâu Ninh tỉnh dậy, bên ngoài trời đang tí tách mưa nhỏ.
Cảm giác bên cạnh có thêm một người, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo khiến anh bất giác dụi đầu qua.
Vài giây sau, anh bỗng nhiên trợn mắt, đối diện với mắt cười của Tất Dục Cẩn.
"Chào buổi sáng."
Ký ức tối hôm qua thoáng chốc ồ ạt tràn vào trong trí óc.
Lúc trước còn có thể nhớ chút chút, lúc sau hoàn toàn mơ hồ mông lung. Bởi vì đã bị Tấn Giang khóa bốn lần nên không có cách nào miêu tả ra hết. Tóm lại là anh như bị rút hết sức lực, chỉ có thể hiểu chứ không diễn đạt bằng lời được.
Khâu Ninh cũng không biết hai người ầm ĩ mất mấy tiếng, anh chỉ biết lúc kết thúc anh đã mệt đến thừ người, một ngón tay cũng lười không muốn động.
Điên rồ một đêm, cơ thể cũng không thoải mái, chân mỏi đến sắp rụng ra.
Đàn ông 30, như sói như hổ. Cảm nhận sâu sắc.
Anh rụt người vào trong ổ chăn, cánh tay tùy ý đáp lên eo người đàn ông, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Âm thanh khàn đặc như bị cảm.
"Sắp 11 giờ." Tất Dục Cẩn duỗi tay ôm lấy anh, xoa eo cho anh: "Có mệt hay không, có đói bụng không?"
Khâu Ninh gật gật đầu: "Ừ."
"Muốn ăn cái gì, anh đặt cơm hộp?"
"Muốn lẩu."
Tất Dục Cẩn đáp ứng, mở di động bắt đầu tìm canh nấm thanh đạm bổ dưỡng.
Đặt xong đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-yeu-duong-qua-mang-voi-sep-song/2613397/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.