Chương trước
Chương sau
"Phùng Tích Tề có sở thích quay video biến thái, nhưng hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn ngụy trang, tạo một lớp mặt nạ giả dối che đậy bên ngoài, không ai có thể nhìn ra bộ mặt ghê tởm thật sự của hắn."
"Hắn ta che kín nội tâm âm u của mình."
"Hắn ta làm việc luôn "thận trọng từng bước", thận trọng từ lời nói đến hành động."
"Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch giống như hai con chó săn trung thành và tận tâm của hắn, bọn họ nghe theo Phùng Tích Tề sai khiến, hành động hoàn toàn dựa vào mệnh lệnh của họ Phùng."
"Phùng Tích Tề là kẻ phán quyết, hai tên kia là đao phủ."
Đường Diễn Sơ ngồi đối diện Lâm Mạc, Tiết Trác Lâm và lão Lưu đứng phía sau.
Nghe cậu nói xong, Tiết Trác Lâm nhịn không được liền hỏi: "Cậu rốt cuộc làm thế nào biết được chuyện này? Cậu còn nắm giữ tin tức gì nữa?"
"Cậu là hacker à?"
"Hay là người quen của nạn nhân? Vô tình biết được hành vi của hung thủ?"
Lâm Mạc vẫn mải gặm bánh mì, vừa ăn vừa nói lại những lời thẳng thắn đã khai trước đây, thừa nhận khả năng nhìn thấy ma quỷ của mình.
Tiết Trác Lâm và lão Lưu hai người đứng hình một lúc, sau đó cười phá lên.
Cái này cũng tính là lời khai sao?
Cái gì mà linh hồn bị giam giữ, cái gì mà ác quỷ?
Bọn họ cho rằng vị tiểu đầu trọc này đang nói hươu nói vượn để lấy lệ cho qua vòng thẩm vấn.
Cười chán chê, Tiết Trác Lâm bắt đầu nhíu mày: "Hay là... để tôi mời bác sĩ tâm lý tới khám cho cậu?"
Lâm Mạc nuốt một ngụm, phủi vụn bánh mì trên tay, đôi mắt nhỏ lại hướng về phía Trạm Văn Sương, ý tứ nói: "Xin các ngài đừng làm tổn thương tiểu tiên nam thanh nhã này, cảm ơn!"
"..."
Đường Diễn Sơ hơi cử động, nhướng mày hứng thú.
Trạm Văn Sương buông văn kiện đang xem, biểu cảm khó tả, dùng một ánh mắt không thể hình dung nổi hướng về phía Lâm Mạc, chậm rãi dừng lại trên cánh môi hồng nhuận còn dính chút vụn bánh.
Ừm... tiểu tiên nam thanh nhã.
So sánh rất hay.
Vi phạm quy định về an ninh mạng nhưng chưa cấu thành hành vi phạm tội, cuối cùng Lâm Mạc bị phạt 5 vạn tệ và 15 ngày án treo.
"Ký tên vào biên bản, sau đó cậu có thể rời đi." Đường Diễn Sơ nói.
Lâm Mạc nhận giấy bút, cẩn thận viết xuống tên mình, nét bút cuối kết thúc cậu lại ngẩng đầu hỏi: "Trong vòng 15 ngày chịu án treo tôi phải nộp đủ tiền phạt sao?"
"Nếu quá thời gian trên mà không thể nộp đủ thì sao?"
Đường Diễn Sơ nhàn nhạt nói: "Tôi cho rằng nửa tháng là quá đủ thời gian cho cậu?"
"..."
Nửa tháng kiếm được 5 vạn, không ngờ cậu được coi trọng đến vậy.
*5 vạn tệ = 50.000 tệ, đổi theo tỷ giá hiện nay là khoảng 170 triệu... Mỗi lần Mạc bảo xem bói kiếm được 5000 đồng (khoảng 17 triệu) thì xem cho 10 người là đủ nhỉ =)))
Lâm Mạc lầm bầm bĩu môi, ôm theo hộp giày cũ sau đó đi theo Tiết Trác Lâm.
Tiết Trác Lâm dọc đường đều ra sức khuyên nhủ cậu: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự buộc phải nghiêm phạt, nếu cậu thành thật khai báo toàn bộ vụ việc, có lẽ còn được tuyên dương vì có công hỗ trợ phá án, chúng tôi cũng sẽ tạo điều kiện xử phạt nhẹ nhàng thôi."
"Chỉ vì giấu giếm mà tạo ra một loạt phiền toái, cậu cũng không muốn bị..."
Đối diện vừa vặn giáp mặt 3 người đi đến.
Vu Trú, Lý Việt Minh đang áp giải Tôn Chí, hai viên cảnh sát chào hỏi Tiết Trác Lâm.
Tôn Chí ánh mắt trầm tịch dừng trên người Lâm Mạc.
Lão ta dừng bước, mà Lâm Mạc bỗng chốc bất động.
"...?"
Tiết Trác Lâm, Vu Trú, Lý Việt Minh kinh ngạc nhìn nhau.
Tôn Chí đột nhiên mở miệng, giọng nói khản đặc: "Mày là kẻ đăng 5 bức thư lên mạng."
Câu khẳng định, không hề có ý hỏi.
Lý Việt Minh nhíu mày, gia tăng lực khống chế trên vai Tôn Chí.
Vụ án này gần như đã ngã ngũ, có thể nói Lâm Mạc đóng góp một phần không nhỏ, mà 5 bức thư do cậu đăng cũng là một đòn chí mạng vào thời điểm mấu chốt khiến bọn sát nhân hoàn toàn sa lưới.
Cũng nhờ vậy, đội cứu hộ của Cục cảnh sát mới kịp thời giải cứu Lưu Hạnh Giai.
Tôn Chí không phải kẻ ngu, lão ta nhận ra Lâm Mạc, lại xem qua video được L đăng tải, rất dễ nhận ra nhân vật chính hiện đang đứng trước mặt.
Thậm chí lúc ở trong phòng thẩm vấn, lão ta cũng có ý hỏi qua thân phận người tung tin.
Lý Việt Minh không trả lời.
Hung thủ sẽ có oán hận mãnh liệt và ý đồ báo thù đối với người vạch trần tội ác của hắn.
Lúc này Tôn Chí đứng lại, sợ rằng sẽ đột nhiên bạo khởi đả thương người.
Vào lúc Lý Việt Minh và Vu Trú đang hồi thần chuẩn bị áp giải Tôn Chí về phòng giam, trong hộp giày mà Lâm Mạc ôm trước ngực bỗng phát ra tiếng động "bang bang".
Giống như đồ vật bên trong đang kịch liệt nổi dậy, không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.
Mặt trên hộp giày bỗng loang ra một vết máu đỏ thẫm, một góc hộp bị hé mở, chân tay khẳng khiu của người nộm rơm lộ ra.
Lâm Mạc bình tĩnh ấn lại góc hộp, nhẹ giọng nói: "An tĩnh chút, các ngươi không thể xuất hiện ở cục Cảnh sát đâu."
Sau khi dứt lời, động tĩnh trong hộp hơi tạm dừng, sau đó là tiếng động cọ sát sột soạt không ngừng truyền ra.
edit bihyuner. beta jinhua259
Trước ánh mắt cứng đờ của ba viên cảnh sát, Lâm Mạc nhìn về phía Tôn Chí, ánh mắt tối đen.
Cậu khàn khàn cất giọng: "Biết không? Giọng nói của ngươi thực giống một cơn ác mộng."
"Chỉ cần nghe thấy liền khó chịu đến nỗi chỉ muốn đem ngươi xé xác thành từng mảnh."
"Máu thịt lẫn lộn, xương cốt nghiền nát, sau đó cắm đinh sắt xuyên qua đỉnh đầu ngươi, vĩnh viễn không cho linh hồn siêu sinh."
"Nếu có địa ngục, mười tám tầng cũng không đủ để tra khảo tội nghiệt của ngươi, kẻ như ngươi nên bị lột da róc xương, cắt xuống từng miếng thịt mà cọ rửa,... dùng tất cả những cách chết thê thảm nhất để rửa sạch oán khí dày đặc của bọn họ."
Tiếng sột soạt trong hộp giày dần dần biến mất.
Ba viên cảnh sát sắc mặt trắng bệch, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Khóe miệng Tôn Chí đông cứng, biểu tình tối tăm u ám: "Nếu đã vậy, để bọn họ tới tìm tao báo thù, tao sẽ đợi."
Một kẻ không sợ thần không sợ quỷ, đương nhiên đồ vật vô tri cũng không thể khiến hắn dao động.
Lâm Mạc liếm môi, sau đó cười mỉm, ánh mắt khó lường nhìn thẳng mặt lão: "Ngươi không sợ?"
Tôn Chí cười lạnh, vừa muốn mở miệng liền bị Lâm Mạc cắt lời:
"Cũng phải, ngươi không sợ, ngươi hiện tại một lòng muốn chết, ngươi cảm thấy thế giới này nhàm chán cực độ, sống lâu thêm một giây đều là lãng phí, ngươi cho rằng cuộc đời của mình quá nhạt nhẽo, ngày qua ngày, năm qua năm."
"Ngươi không hiểu được ý nghĩa cuộc sống."
"Nhưng ngươi lại nhút nhát hèn mọn, giống như một cái đầm lầy tồn tại lay lắt thờ ơ, mãi cho đến khi có người mở ra cánh cửa tội ác và dẫn ngươi vào."
"Ngươi sa đọa trong đó, hưởng thụ kích thích và lạc thú biến thái."
"Ngươi cảm thấy chính mình cao thượng như thần linh, có thể thao túng sinh mạng của người khác, loại cảm giác này khiến cho ngươi thỏa mãn tột độ."
"Ngươi không hối hận, có phải không?"
Da mặt của lão già nhăn nhúm, hắn không tự chủ lảo đảo lùi ra sau một bước, cực lực kiềm chế cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng sau khi bị Lâm Mạc hoàn toàn bóc trần.
Quả tim như bị bóp nghẹt, hít thở khó khăn.
Lâm Mạc như tìm ra điểm mấu chốt, rất hứng thú quan sát phản ứng của Tôn Chí.
Tiếng nói của cậu hạ thấp như ma quỷ dụ hoặc, cánh môi khép mở thì thào: "Để ta nhìn lại cuộc đời của ngươi, nhé?"
Không khí xung quanh phảng phất có một loạt chấn động nhỏ bé xảy ra mà mắt thường không nhìn thấy, một loại hạt thần kỳ mở ra thành một tấm kết, nhẹ nhàng bao quanh, quấn quít trên người Tôn Chí.
Hai đồng tử Lâm Mạc nhàn nhạt biến hóa thành sắc vàng kim, giống như dương quang lộng lẫy thu cả vào đáy mắt, bao dung mà rộng lớn, ấm áp lại thâm trầm, rực rỡ lấp lánh.
Tôn Chí bị cậu nhìn chăm chú như vậy lại càng run rẩy mãnh liệt, cả người lão phát lạnh.
Lão ta không thể chi phối thân thể, cảm giác sởn tóc gáy từ trong xương tủy, làn da, từng mạch máu, thớ thịt như bị chờ người lột ra từng lớp từng lớp, những hình ảnh trong quá khứ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn như một cuốn phim quay chậm.
Như một con cá mắc cạn, bị phơi dưới ánh nắng, khó khăn đớp không khí, thoi thóp sắp chết.
Tiết Trác Lâm kinh hãi nhìn Lâm Mạc.
Vu Trú nuốt xuống một ngụm, khô khốc mở lời: "Cậu ta đeo kính áp tròng sao?"
Lý Việt Minh dường như muốn phủ nhận, há miệng thở dốc lại phát hiện chính mình không thể phát ra tiếng.
"Thì ra là như thế!" Lâm Mạc bừng tỉnh gật đầu, nói: "Cha mẹ khỏe mạnh, có vợ con đề huề, hơn nữa còn đầy đủ con trai con gái."
Đồng tử Tôn Chí co rút.
Mặc dù tâm trí đang không thể tiếp thu thực tại, Tiết Trác Lâm vẫn theo bản năng lớn tiếng: "Không thể nào! Chúng tôi điều tra hắn ta rõ ràng độc thân."
Vu Trú lại nói: "Tôn Chí ở Kinh thị gần 8 năm, vẫn luôn sinh hoạt một mình, chưa bao giờ giao lưu cùng bất kỳ người khác phái nào."
Nhớ tới nhóm nạn nhân bị sát hại, cậu lại khó xử bổ sung: "Đương nhiên, đó chỉ là nhìn bề ngoài."
"Nhưng Tôn Chí xác thật không có đăng ký kết hôn lưu trong hồ sơ, kể cả hắn ta che giấu điều này, chẳng nhẽ 8 năm liền không có bất kỳ liên lạc nào với vợ con, một tia dị thường cũng không hề lộ ra?"
"Có những kẻ xác thật có khả năng che đậy rất tốt, kẻ trước mặt không phải là một ví dụ sao?" Lâm Mạc nói.
Trên lối đi nhỏ có gắn camera, sau khi Tôn Học Thần báo cáo, Đường Diễn Sơ cùng Trạm Văn Sương ngay lập tức xuất hiện, bước nhanh về phía đám người bên này.
Trên trán Tôn Chí lấm tấm mồ hôi lạnh, chứng minh lão ta đang chột dạ.
Hai tròng mắt Lâm Mạc khôi phục màu đen bình thường, ngữ khí lạnh lùng: "Hắn ta có hai thân phận, một kẻ là Tôn Chí tội ác ngập trời, bộ mặt còn lại là một người đàn ông hàm hậu đã có gia đình – Tôn Dung!"
"Ngay thời khắc tham gia vào âm mưu sát hại kia, hắn đã xác định rằng có một ngày "Tôn Chí" sẽ không thể thoát khỏi cái chết!"
"Sau khi thôi việc ở Trung học số 1 tỉnh Đông, hắn ta dựng nên một thân phận giả lấy tên là Tôn Dung, kết hôn sinh con, sống một thời gian an ổn nhưng vẫn không thể kiềm chế khát vọng biến thái đã găm sâu trong lòng. Vì vậy hắn ta lại một lần nữa trở về Kinh thị, tìm cách liên lạc với đám người Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch..."
"Im miệng! Mày câm mồm lại!"
Tôn Chí rốt cuộc không thể kìm chế, sắc mặt nổi lên vẻ dữ tợn khủng bố, muốn tiến lên động thủ.
Lão ta thân thể tráng kiện, là một tên đồ tể thường xuyên chặt xương thái thịt, đột nhiên bạo khởi khiến cho Lý Việt Minh không khỏi giật mình, lơi lỏng sự khống chế.
"Cận thận!"
Tiết Trác Lâm kinh hô, muốn bước tới ngăn cản nhưng hai người phía sau Lâm Mạc đã kịp thời bước tới.
Đường Diễn Sơ một tay ôm lấy bờ vai Lâm Mạc, xoay người đem cậu đẩy ra phía sau, một tay còn lại không chút do dự ra quyền thẳng vào lồng ngực Tôn Chí, sau đó lên gối thúc vào bụng, nhanh chóng chế trụ cánh tay lão ta vặn ra sau.
Lâm Mạc hơi lảo đảo lui về, được Trạm Văn Sương vừa vặn đỡ lấy vòng eo.
Cậu ngửa đầu, mở to mắt đối diện khuôn mặt hắn, hàng mi chớp chớp sau đó chậm rãi đứng thẳng lên.
Tôn Chí bị đè trên mặt đất, gào rống: "Đm thứ chó má! Mày là cái thứ gì? Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì?"
"Huyện Lệ Nguyên, một huyện thành nhỏ có phong cảnh rất đẹp, non nước hữu tình. Không phải sao?" Lâm Mạc thở dài.
Tôn Chí bỗng chốc cứng đờ toàn thân, khuôn mặt tối tăm tĩnh mịch, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng cùng tuyệt vọng: "Mày rốt cuộc là ai?"
Lâm Mạc vô tội nói: "Một tiểu khả ái ngoan ngoãn thiện lương a..."
...
Xin đừng làm tổn thương tiểu tiên nam thanh nhã này,
Cũng đừng tùy tiện khiêu khích tiểu khả ái ngoan ngoãn thiện lương này...
Nhé? Được không?
- --
Lời editor:
Bộ này văn phong khá tưng tửng, không có u ám rùng rợn như bộ DQBQK, mặc dù tình tiết cũng có chút linh dị nhưng tim tôi hoàn toàn mềm nhũn trước độ đáng yêu của Mạc bảo...
Nói vậy thui chứ vẫn cay cú lắm, không cho em tôi ăn ngủ lại còn bóc lột em nó cả trăm triệu, chờ nghiệp quật "2 ông chồng đống kia":3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.