Không uống sẽ già đi, phải uống mới sống được. 
Doãn Bạch Vi không tin lời Lâm Mạc nói, mặc kệ cậu cảnh báo, ngoảnh mặt làm ngơ. 
Bọt nước trong không trung không còn lại bao nhiêu, hơn một nửa bị quả trứng ngọc thạch hút về, non nửa còn lại bị Doãn Bạch Vi cướp lấy nuốt xuống. Cuối cùng sự lão hóa của Doãn Bạch Vi có xu thế ngừng lại, cô ta dấu hiệu khôi phục như bình thường. 
Cô ta nuốt nốt bọt nước cuối cùng, bỏ qua ánh mắt e ngại của Lâm Mạc, nhìn chằm chằm quả trứng trong tay cậu. 
Chỉ cần, chỉ cần ăn nốt quả trứng kia, mình sẽ không bị làm sao cả, linh tuyền vẫn là của mình... 
Ngay khi Doãn Bạch Vi muốn tiến lên cướp, vỏ trứng đã trở nên trong suốt hoàn toàn, bề mặt xuất hiện một khe hở dần nứt ra, sau đó quả trứng thu nhỏ lại rồi biến mất... Trong tay Lâm Mạc lưu lại một vật thể nhỏ bé toàn thân màu vàng kim... Sâu? 
Lâm Mạc cũng lộ ra chút kinh ngạc, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho nên không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy con sâu này giống hệt hạt đậu nhỏ, bề ngoài trơn bóng mượt mà, sau đó nó lảo đảo bay lên từ lòng bàn tay cậu, rơi thẳng xuống đất. 
Ngay khi tiểu kim trùng chạm đất, mọi người xung quanh bắt đầu phát ra tiếng nôn khan. 
"Ọe... Ọe..." Vi Tiếu Kiêu che miệng, khuôn mặt chịu đựng thống khổ mà trở nên tái nhợt, cậu ta cảm thấy có đồ vật gì đó đang bò bên trong thực quản, muốn chui ra theo đường miệng... 
"Ọe..." 
Ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604856/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.