Giải Chước không để ý lời nói của Lâm Mạc, cho rằng cậu sau rượu nói loạn. 
Hắn một lần nữa ngồi lên ghế, muốn đút sủi cảo tôm cho Lâm Mạc ăn. Nhưng Lâm Mạc thế nào cũng không phối hợp, rượu bốc lên đầu tưởng rằng mình là một con ong mật cần mẫn, đập cánh vù vù. 
“Em---phải---bay---thật---cao!” 
Lâm Mạc bò lên quầy bar, hai tay dang rộng, đôi mắt to tròn trong suốt nóng lòng muốn “bay”. 
Giải Chước vận hết sức lực đuổi theo cậu, trên trán mồ hôi toát thành giọt, đứng dưới tóm chặt một chân Lâm Mạc, tận tình khuyên bảo: “Xuống dưới thôi, Mạc bảo bối, xuống dưới, ăn sủi cảo tôm này…” 
Ngoài cửa bỗng vang lên âm thanh chói tai của tiếng phanh xe. 
Giải Chước không để ý, vẫn ngửa đầu nhìn Lâm Mạc. 
Ăn sủi cảo tôm = hôn hôn một cái. 
Lâm Mạc trong đầu hiện lên công thức! 
Cậu quyết liệt lắc đầu, hô to: “Không được! Không ăn! Anh cắn em! Đau miệng lắm!” 
“Rầm!” Cửa quán bar bị đá văng. 
Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm đồng thời xuất hiện, vừa vặn nghe được câu nói của Lâm Mạc, sắc mặt bọn họ tối sầm. 
Giải Chước nhíu mày. 
Ánh mắt Lâm Mạc bỗng rực sáng, ngồi xổm trên mặt quầy bar, loạng choạng bá vai Giải Chước nói: “A Chước, A Chước, anh nhìn kìa, bất ngờ không, anh có vui không?” 
Còn cười hắc hắc hai tiếng. 
Giải Chước: “…” 
Đường Diễn Sơ cùng Tịch Tấn Khiêm dường như đang đè nén cơn thịnh nộ, ánh mắt sắc lạnh đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng. 
Hai người bước nhanh tới, Đường Diễn Sơ dùng tay nắm lấy cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604843/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.