Nằm trong lòng Quý Thế Lăng ngủ một giấc yên ổn, ngày hôm sau Lâm Mạc đầu bù tóc rối bò dậy, vừa mở di động ra liền đỡ trán, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ và tin nhắn! 
Cậu đọc từng cái tin nhắn, sau đó lần lượt gọi điện cho từng người, Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương, Mạnh Kỷ Nhung,... 
"Em không sao... Đạo quán phát sinh một số việc cần giải quyết, ừm, phải thanh toán tiền điện tiền nước tiền khí đốt,... Nếu chậm trễ sẽ bị hội Phụ nữ của thôn phê bình a..." 
"Hôm qua... Àii đừng nhắc tới nữa, em muốn ở Đạo quán yên tĩnh vài ngày... Không không, anh đừng tới... Không phải em không muốn gặp anh... Em đang bận rộn xử lý một số việc tồn đọng mà sư phụ giao trước đó." 
"Ừm... Em sẽ ăn đúng bữa..." 
"Dạ... Em cũng nhớ anh... Moah..." 
"Bye bye!" 
Phù... gọi xong 7 cuộc điện thoại trấn an, Lâm Mạc nhìn cuộc gọi nhỡ đến từ một dãy số lạ, người này không có tên trong danh bạ, là ai đây? 
"Có lẽ là Giải Chước." Lâm Mạc lẩm bẩm một câu, ấn nút gọi lại. 
Sau hai tiếng tút tút, điện thoại được kết nối. 
Lâm Mạc: "Alo, ai vậy?" 
"Là tôi đây." Điện thoại quả nhiên truyền đến thanh âm Giải Chước. 
"Anh có việc gì không, không có tôi liền cúp máy đây." 
"Có việc chứ, em đừng cúp..." 
Lâm Mạc đứng đắn: "Anh nói đi." 
"Sợi kim loại trong phòng là em cắt đứt? Chuyện Tô Hồng là em nói? Đám người kia cũng là do em gọi tới? Tất cả những phiền toái này đều là do em rước đến cho tôi, phải không?" 
Vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604841/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.