Chương trước
Chương sau
Sau khi biết được sự thực, cho dù đã thắp đèn dầu và châm nến sáng khắp nơi cũng không ai dám đi loạn, chỉ sợ mình lạc đoàn sẽ gặp chuyện.
Bọn họ từ tầng hai di chuyển xuống tầng một, tiến vào sảnh chính. Trên mặt bàn chưa kịp thu dọn, vẫn bày biện nước trà điểm tâm, ghế dựa hỗn độn cái đổ cái nghiêng.
Sân khấu chính diện, giờ phút này có chút u ám. Bởi vì là hiện trường án mạng cho nên thình lình khiến cho mọi người có chút e dè sợ sệt, muốn tránh ra xa một chút.
Bọn họ vẫn muốn xác nhận một chút xem có thể thoát khỏi nơi này không, Lâm Mạc dẫn đầu đi loanh quanh, muốn đến cửa lớn nhìn một chút, sau đó quay về với ánh mắt thất vọng.
Cửa ra vào đã biến mất! Xung quanh tối thui một mảnh nhìn không ra đường.
Không còn là giả thiết nữa, cũng không còn hồ nghi nữa, sự thật trước mặt không thể chối cãi, không ai dám phản bác.
Lâm Mạc ngồi trở lại vị trí cũ, đặt cây đèn dầu lên bàn thuận tiện thò tay chọn mấy miếng điểm tâm, nói qua loa: "Mọi người không đói bụng sao? Trước ăn chút điểm tâm đi, nào ngồi xuống, ngồi xuống nghỉ ngơi!"
Cậu nâng tay kéo Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đến bên cạnh, đặt đồ ăn vặt vào tay bọn họ.
Tiết Trác Lâm nói: "Cũng đúng, trước tiên lấp đầy bụng đã, nếu để đói quá sẽ không thể suy nghĩ mạch lạc được."
"Nhìn chút đồ này có lẽ không đủ, tôi và Học Thần đi tìm thêm xung quanh."
Xung quanh vẫn còn rất nhiều bàn.
Một nhà Lý Phù Dung ngồi bên phải, cũng tìm kiếm chút đồ ăn.
Vi Tiếu Kiêu nói: "Trọng Nính anh thất thần gì vậy, mau tới đây!"
Trọng Nính thu hồi ánh mắt, gật đầu trầm mặc.
Trần lão gia thở dài kín đáo, ông hiện tại hối hận vì đã mất công đến tận đây để rồi vướng vào chuyện này, bây giờ không thể thoát thân.
Khách quan mà nói, có tiếng đàn nhị u uất bi thương, có ánh nến leo lắt mờ ảo, khung cảnh trong phòng khá giống một buổi tiệc trà.
Vi Tiếu Kiêu ăn như hổ đói, một thoáng đã giải quyết xong hai miếng bánh hoa mai, cái bụng được lấp đầy liền hỏi: "Lâm đại sư, bây giờ chúng ta làm thế nào ra ngoài?"
Lâm Mạc: "Không vội ra ngoài, có một việc tôi chưa nghĩ ra, kẻ gây ra những việc này vì cái gì phải giết người trước mắt đám đông như vậy?"
Lý Phù Dung nói: "Đàn nhị, thương giáo, cái chết của Tiếu Võ,... hung thủ đứng sau toàn bộ chuyện này chính là "quỷ hồn" kia sao?"
Lâm Mạc không lắc đầu cũng không gật đầu: "Ma quỷ hại người không bao giờ ra tay vào ban ngày, âm kỵ dương, đây là đạo lý xưa nay."
Lý Phù Dung nhớ lại, mọi việc đều phát sinh vào ban ngày!
Tiết Trác Lâm khó hiểu: "Nếu "nó" không thể xuất hiện vào ban ngày, vậy thì ai là người xuống tay? Lúc trước cậu nói hung thủ không có khả năng là người, chẳng lẽ lại là một loại yêu quái lợi hại nào khác?"
Lý Phù Dung dường như nhớ tới điều gì, nói: "Vừa rồi khi nhìn thấy "quỷ hồn" kia, đồng xu trên cổ tay tôi không phát nóng..."
Không nóng lên chứng tỏ không có nguy hiểm, cho nên đồng xu không phát huy pháp lực.
Đường Diễn Sơ phân tích: "Lúc em đi tìm đèn dầu, "quỷ hồn" kia có thừa thời gian để công kích chúng tôi, nhưng "nó" cũng không làm gì! Tôi cho rằng hoặc là "nó" kiêng kỵ trong tay chúng ta có bùa chú phòng thân, hoặc là "nó" căn bản không có ác ý."
"Nếu là kiêng kỵ bùa chú, trên người mấy vị lão nhân này không ai có tấm bùa nào, "quỷ hồn" hoàn toàn có thể nhằm vào các vị ấy."
Đám người Trần lão gia, Ngụy lão gia sắc mặt cứng đờ, trong lòng ẩn ẩn sự hối hận.
Cũng may trên cột nhà đều được dán đầy bùa chú, bọn họ lập tức vứt bỏ liêm sỉ mà vội vàng giật lấy vài tấm nhét quanh người.
Trạm Văn Sương: "Tiểu Mạc, vừa rồi em nói không hiểu vì sao hung thủ lại xuống tay trước mắt bao người, tôi cho rằng "nó" vốn muốn sát hại hàng loạt, tạo ra hiện trường máu chảy thành sông."
"Chẳng qua bởi vì có em ra tay, cho nên kế hoạch mới không thể thực hiện được."
Nếu ý đồ kia thành công, chỉ sợ hơn phân nửa người trên sân khấu lúc đó đã bỏ mạng.
Lâm Mạc gật đầu: "Em cũng đoán như vậy."
"Giống như lời A Sơ nói, "quỷ hồn" lúc trước quá nửa là không có ác ý, tôi nghiêng về giả thiết này hơn. Bởi vì nếu không sẽ đi ngược lại mục đích ban đầu của vụ án mạng."
Nghe mọi người cùng phân tích hăng say, Ngụy Minh Hán trợn mắt há hốc miệng: "Từ từ... các anh... các anh đang phân tích vụ án sao?"
Lâm Mạc buông tay bất lực: "Chúng tôi không thể đổ lỗi cho người vô tội, cũng không thể trách oan một "quỷ hồn" trong sạch a..."
"..."
Ngụy Minh Hán khó hiểu: "Nếu nó là một "quỷ hồn" trong sạch vậy thì vì sao lại nhốt chúng ta trong này? Còn dùng đàn nhị hù dọa? Nếu muốn dùng tiếng đàn để đuổi chúng ta đi vậy thì vì sao bây giờ không ai thoát ra được? Quá nhiều mâu thuẫn!"
Tiết Trác Lâm: "Cậu có bị ngốc không? Đương nhiên là vì trong lâu này còn có "vật thể" khác, mục đích của nó chính là giết hết chúng ta."
Tưởng tượng trong bóng tối ngoài kia có một cặp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, Ngụy Minh Hán không khỏi run rẩy chân tay.
Lâm Mạc đã ăn uống no đủ, chống cằm suy nghĩ. Đường Diễn Sơ nói: "Tiểu Mạc, có manh mối gì không?"
Lâm Mạc gật đầu: "Từ khi bước vào tòa nhà này, tôi không hề cảm nhận được âm khí hay quỷ khí, có thể thấy được hoặc là "nó" có đạo hạnh cao thâm đến mức ẩn được quỷ khí, hoặc là "nó" chưa hề hại người cho nên không bị bùa chú công kích."
"Quỷ hiện thân trước mắt lại không hề xuống tay hại người, nhất định là do nó đang chịu sự uy hiếp của "vật thể" nào đó, nhưng lại muốn cảnh báo cho chúng ta."
"Để tóm được kẻ chủ mưu thật sự, tốt nhất nên bắt tiểu lâu la kia để hỏi thăm tình hình."
"Tiểu lâu la chỗ nào, bắt thế nào?" Ngụy Minh Hán buồn bực nói.
"Vẽ trận pháp, triệu hồn quỷ."
Lâm Mạc chậc lưỡi: "Đáng tiếc, tôi không mang theo bút lông mực nước, chỉ có bùa, cho nên sẽ phiền phức!"
Vi Tiếu Kiêu: "Bùa? Lâm đại sư, cần mấy tấm bùa dán quanh lâu sao? Để chúng tôi đi gỡ xuống giúp ngài?"
"Không cần, ở yên trong phòng này đợi là được." Lâm Mạc lắc đầu nói.
Dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, Lâm Mạc nhắm mắt, hai ngón tay phải kẹp một lá bùa, thủ thế nâng lên ngang tầm mắt, cũng không niệm chú hay có động tác gì khác.
Ước chừng năm giây sau, gió nhẹ nổi lên. Quầng sáng phát ra từ chiếc đèn dầu trên bàn lập lòe bất định, một đám hạt dưa hạt bí ném bừa bãi dưới sàn cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động theo vòng tròn, cuộn thành một lốc xoáy nhỏ xoay quanh Lâm Mạc.
Cảm thấy mặt đất dưới chân có động tĩnh, Tiết Trác Lâm, Ngụy Minh Hán và toàn bộ mọi người đều theo bản năng rụt chân lên ghế, đám bô lão thân thể cứng còng, mở to mắt quan sát.
Đúng lúc này, những lá bùa dán khắp nơi trong Lão Quan Lâu lặng yên không một tiếng động rời ra khỏi tường, cột nhà, trần, sàn... bám đuôi nhau thành một hàng bay về phía Lâm Mạc, tụ hội trong sảnh tầng trệt.
Từng hàng từng hàng bùa chú xếp ngay ngắn, nghe theo lệnh mà bay lờ lững trong không trung, khiến người xung quanh khiếp sợ lại không thể rời mắt.
Lá bùa cuối cùng xếp vào hàng, Lâm Mạc bỗng mở to mắt ra lệnh: "Trói lại!"
Trận pháp bùa chú nhận lệnh, chia thành ba phương hướng bay đi, rõ ràng là phân thành các đội nhỏ tìm kiếm mục tiêu.
Lâm Mạc vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy.
Vi Tiếu Kiêu đột nhiên nói: "Ý! Lâm đại sư, mấy tấm bùa ngài cho bọn tôi vẫn ở đây này!"
"Ừm, hộ thân!"
Lý Bạch Chưởng nhìn Lâm Mạc, ánh mắt hết sức phức tạp.
Tuy rằng ông chưa bao giờ gặp vị Lâm thúc kia, nhưng từ nhỏ đã được nghe Lý Nguyệt Quý và Nguyên Ngọc kể chuyện, dần dần sinh ra ấn tượng sâu sắc với hai vị Lâm Mạc và Quý Thế Lăng.
Bọn họ mỗi khi đến một vùng đất mới sẽ viết thư cho hai phụ thân, những câu chuyện quỷ dị kỳ quái trong thư đều được hai vị phụ thân kể lại cho ông nghe, tháng năm qua dần, trong lòng Lý Bạch Chưởng đã hình thành nên sự sùng bái và kính nể vạn phần.
Sau đó, ông lại kết giao với Lâm Tinh Văn, trở thành tri âm tri kỷ.
Giờ phút này, nếu đem hình ảnh vị Lâm thúc vĩ đại kia dung nhập với vị Lâm Mạc cùng tên, cùng diện mạo, thậm chí cùng là Quán chủ đạo quán này...
Một chút phản cảm cũng không có!
Ông cơ hồ hoài nghi, có phải hay không tiểu Lâm Mạc này chính là Lâm thúc chuyển thế?
Loại ý nghĩ này một khi nhen nhóm liền không cách nào dập tắt.
Lý Bạch Chưởng còn đang bất an không yên, miên man suy nghĩ đến xuất thần, đám người Vi Tiếu Kiêu bỗng kinh hô khiến ông bừng tỉnh.
Các tấm bùa chú bắt đầu lẻ tẻ quay về, thật sự trói về được một "quỷ hồn" mặc diễn phục đỏ thẫm.
Mái tóc "nó" đen bóng mượt như tơ, khuôn mặt xanh trắng, nhìn cũng có dáng vẻ con người, có điều...
Vi Tiếu Kiếu hỏi ra điều trong lòng mọi người: "Nó là nam hay nữ vậy?"
Cũng quá khó phân biệt đi!
Lý Phù Dung lại không hề để ý tới điểm này, "quỷ hồn" này... có chút quen mắt?
Lâm Mạc: "...Cậu hỏi vậy làm khó Lâm đại sư tôi quá..."
Tôi cũng không thể vén diễn phục "nó" lên để kiểm tra được!
Hơn nữa...
Trong mắt Lâm Mạc hiện lên hoài niệm, nói: "Lý trưởng lão, ngài nhìn xem, diễn phục "nó" mặc trên người có phải rất quen mắt không?"
Lý Bạch Chưởng sửng sốt, nâng đèn dầu tới sát "quỷ hồn" kia, còn thật sự đứng lên quan sát tỉ mỉ.
Chốc lát, ông kích động vạn phần nói: "Đây là diễn phục của phụ thân!?!"
Diễn phục của Nguyên Ngọc đại sư?
Trần lão gia đứng bật dậy, cũng kích động không kém: "Ông không nhìn lầm chứ? Thật sự là diễn phục của Nguyên đại sư?"
Lý Bạch Chưởng: "Tôi sao có thể lầm được!"
"Phụ thân được cha nhìn trúng nên gia nhập gánh hát Nam Thai, sau khi trở thành đào kép chính thức được cha tặng một bộ diễn phục thêu vàng nạm ngọc độc nhất vô nhị... Chính là bộ diễn phục trước mặt đây, mặc ngọc treo trên tơ vàng nguyên chất, đường may tinh tế, toàn bộ đều là tìm những người thợ lành nghề nhất chế tác nên, chưa kể vạt trong còn được thêu chìm hai chữ "NGUYÊN NGỌC"..."
Lý Bạch Chưởng tựa hồ vô cùng hưng phần, với tay lật vạt áo cho mọi người cùng xem. "Quỷ hồn" lúc này mặt kề mặt với ông, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt Lý Bạch Chưởng chợt trở nên phức tạp: "Chẳng qua gánh hát có một dạo khó khăn không thể xoay vòng vốn, phụ thân đành phải mang diễn phục này đi cầm cố, ý nguyện sau này sẽ đến chuộc lại."
"Chưa kịp tới chuộc liền xảy ra chiến tranh, người nhà cầm đồ kia bỏ thành lánh nạn, diễn phục này nọ cũng không quản tới nữa, sau đó chúng ta hoàn toàn mất tung tích bộ đồ... Vì sao hiện giờ lại xuất hiện trong Lão Quan Lâu?"
"Nó tự quay về!" Lâm Mạc nói.
"Cái gì? Điều này... sao có thể?"
Lý Bạch Chưởng không tin nói: "Chỉ là một bộ diễn phục mà thôi, lại mặc trên thân quỷ..."
Lâm Mạc lắc đầu: "Nó không phải quỷ, là tôi nhầm lẫn, trách không được không có chút âm khí lẫn quỷ khí."
Không phải quỷ? Vậy là cái gì?
"Không, nói đúng hơn bộ diễn phục này đã từng cắn nuốt một "quỷ hồn", bây giờ nó mới hiện hình nhưng cũng sắp tiêu biến rồi." Lâm Mạc thở dài tiếc nuối.
Lý Phù Dung bỗng nghĩ thông, trách không được trước đây mới gặp, đồng xu trên cổ tay anh nóng lên, còn hiện tại lại không hề phát nhiệt.
"Hình thể tiêu biến?" Lý Phù Dung hỏi.
Lâm Mạc nói: "Mọi người nhìn nó xem, từ sau khi bị tôi trói tới đây, nó có nói câu nào, có thể hiện cảm xúc hay có biểu tình nào không?"
Lý Bạch Chưởng lắc đầu: "Không có!"
Ông vừa rồi quan sát ở khoảng cách gần, đương nhiên là người nhìn rõ ràng nhất.
Lâm Mạc: "Đúng vậy, nó không phải quỷ, cũng không phải diễn phục thành tinh, mà nó là một loại linh hồn."
"Linh hồn của đồ vật không dễ hình thành, cần hội tụ rất nhiều điều kiện và yếu tố khắc nghiệt!"
"Tuy rằng không rõ làm thế nào để một đồ vật sản sinh ra linh hồn, nhưng tôi đoán được rằng Lý Nguyệt Quý và Nguyên Ngọc đều vô cùng coi trọng và có cảm tình sâu sắc với bộ diễn phục này. Sau đó nó lưu lạc theo gia đình cầm đồ kia, một cách kỳ diệu nào đó đã thỏa mãn tất cả điều kiện, lại trùng hợp gặp thời điểm thích hợp..."
"Nhưng vì sao lại quay về Lão Quan Lâu?" Lý Phù Dung khó tin.
Lâm Mạc vuốt cằm nghĩ: "Nói thế nào nhỉ, "cảm tình" giống như miếng sườn lợn a, bất kể anh tẩm ướp hay chế biến thế nào, cuối cùng nó vẫn là món sườn lợn có phải không?"
"Là bản năng của nó tự tìm về cội nguồn, về phần vì sao nó tìm đến Lão Quan Lâu chứ không phải Lý gia thì tôi chưa nghĩ ra."
Vi Tiếu Kiêu: "Lâm đại sư, so sánh của ngài thật là dễ hiểu."
"Không dám không dám, chẳng qua hiện tại tôi đang rất thèm sườn lợn sốt chua ngọt!"
Điểm tâm trà bánh quả nhiên chỉ đủ lót dạ.
Lâm Mạc: "Lại nói đến hình thể tiêu biến, nếu muốn thoát khỏi khống chế, không thương tổn đến chúng ta, thậm chí cố tình cảnh báo nguy hiểm cho chúng ta... nó nhất định phải trả một cái giá rất lớn."
"Cho nên có thể nói, thứ đang khống chế đồ vật này..."
edit bihyuner. beta jinhua259
"Trần lão! Cẩn thận!"
Khương lão gia thất thanh hô lên.
Trần Hề Linh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng từ khi bắt đầu, đột nhiên ngẩng phắt dậy, hai mắt hóa đỏ quạch, móng tay mọc dài, vung trảo hướng tới người đứng gần cô ta nhất – Trần lão gia.
Trần lão gia hiển nhiên không kịp phản ứng, vẻ mặt dại ra, không thể tin cô cháu gái mình vẫn luôn yêu thương bỗng nhiên biến thành bộ dạng quỷ quái khủng khiếp đến vậy.
Nhưng cho dù Trần Hề Linh hành động bất ngờ, Lâm Mạc vẫn cao tay hơn!
Vô số bùa chú nhanh chóng bay tới, bao vây cô ta, không cho tiến lùi.
Lâm Mạc tránh được một trảo hiểm hóc, sau đó trở tay túm lấy ngón giữa bàn tay phải của cô ta, vận công bật người lên cao đồng thời một bàn tay khác đè ngay trên đỉnh đầu Trần Hề Linh.
Trong phút chốc, tiếng hét chói tai trong phòng vang lên.
Cặp mắt Lâm Mạc hóa thành màu vàng kim, trên cổ tay xuất hiện hoa văn lưu chuyển như một dòng nước truyền vào cơ thể con quỷ, một lát sau Trần Hề Linh yếu đuối ngã trên mặt đất.
Vẫn chưa kết thúc!
Một cỗ khói đen từ trong cơ thể cô gái bay vụt ra, trong nháy mắt chui xuống sàn nhà, Lâm Mạc trở tay không kịp để nó chạy thoát.
Biểu tình cậu nghiêm túc, chăm chú nhìn Trần Hề Linh vài giây, sau đó lập tức ngẩng đầu nói với Trần lão: "Đừng lo lắng, cháu gái ngài chẳng qua là bị thứ gì đó bám thân mà thôi, hiện tại cô ấy không có chuyện gì, chỉ là..."
"Chỉ là sao?" Trần lão gia kinh hãi qua đi, vội vàng hỏi.
"Móng tay phải tự cắt đi thôi, chúng không ngắn lại được đâu!"
Trần lão gia cúi đầu nhìn "móng vuốt" của Trần Hề Linh, biểu tình trống rỗng lẩm bẩm: "Không sao... không sao..."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng khuôn mặt ông ta vẫn chưa rút đi sự hoảng hốt.
Khương lão gia an ủi: "Ông có sao không? Không có chuyện gì chứ?"
Trần lão gia: "Không sao... Coi như một giấc mơ mà thôi! Tỉnh dậy là hết..."
Ông hiện tại một chút cũng không thể cử động!
Tiếng ồn áo huyên náo từ ngoài đường không biết từ khi nào đã truyền tới, tòa nhà dường như được hồi sinh, sảnh đường thông thoáng rộng rãi, ánh trăng hiền hòa phủ sáng cả căn phòng.
Vi Tiếu Kiêu vội vàng nhìn di động: "Woaaa! 8 giờ 3 phút?"
Lâm Mạc nói: "Việc này vẫn chưa kết thúc đâu, ngày mai phải đào đất nền của Lão Quan Lâu để xem có gì bên dưới."
"Vậy khói đen vừa rồi..."
Lâm Mạc: "Không đáng ngại, yên tâm!"
Thấy cậu cam đoan chắc nịch, mọi người như được trấn an mà gật đầu liên tục.
- --
Lời tác giả: canh hai!
Dưới lòng đất có đồ tốt a... là một cái đại bảo bối nha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.