Sau bữa cơm, Tịch Tấn Khiêm lấy ra hai tấm vé. 
“Không biết Lâm đại sư có hứng thú với hí kịch hay không, ngày kia đoàn kịch Nam Thai sẽ có buổi diễn ở Lão Quan Lâu, chủ nhiệm đoàn kịch cũng sẽ lên đài trình diễn tiết mục cuối.” 
“Lý Phù Dung?” Lâm Mạc nhận tấm vé “Anh ta diễn vở nào?” 
Tịch Tấn Khiêm: “Đoàn kịch Nam Thai sẽ diễn ba vở kịch , và . Lý Phù Dung sẽ hóa thân thành nhân vật Tiết Tương Linh trong vở .” 
“Lần công diễn này kéo dài, mỗi ngày chỉ diễn ba phân đoạn đến cuối tháng mới kết thúc. Hai tấm vé này đều là ghế VIP mua cho cả tháng.” 
Thấy vẻ mặt Lâm Mạc lộ rõ sự hứng thú, Trạm Văn Sương hỏi: “Tiểu Mạc thích xem kịch à?” 
“Thích!” Lâm Mạc gật đầu. 
Thời Dân quốc rất ít hoạt động giải trí, xem diễn kịch đã tính là thú vui lớn nhất rồi. Hơn nữa, cậu từng mặc trang phục hí kịch hai lần… 
Ưm, sao bỗng dưng lại nhớ tới những chuyện xấu hổ như vậy a?!? 
Lâm Mạc nắm chặt góc bàn, hai má đỏ bừng. 
“Làm sao vậy? Khó chịu sao?” 
Đường Diễn Sơ nhíu mày, lo lắng vươn một bàn tay xoa xoa gương mặt hồng nhuận của Lâm Mạc. 
Hai người còn lại cũng phóng ánh mắt hình viên đạn tới. 
Lâm Mạc ngượng ngùng lắc đầu, kéo tay hắn xuống nói: “Chỉ là, phấn khích đối với buổi diễn mà thôi…” 
Đường Diễn Sơ được cậu nắm tay, sắc mặt nhu hòa: “Để tôi đi với em?” 
Trạm Văn Sương cười nhạt: “Đội trưởng Đường công vụ bề bộn, hẳn là không có thời gian đi xem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604796/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.